Sư phụ của ta là lô đỉnh 1
"Tên khốn kiếp kia, dám, dám nói ta như vậy sao!?"
Rầm! Trong cơn giận ngút trời, với tu vi võ công đỉnh cấp của mình, bà chủ thế mà lại không khống chế được lực đạo trên tay, bóp nát cả bát mì đang cầm!
"Vương Lục, mau dẫn ta lên núi, không đánh cho ả ta ra bã, quán trọ này của ta hôm nay sẽ đóng cửa đại cát! Ngày mai ta sẽ xuất gia!"
Vương Lục chậm rãi gật đầu: "Thiện tai, thiện tai."
Rồi sau đó mới giật mình nhận ra, hình như cách an ủi của mình có vẻ không đúng? Thôi kệ, kết quả đều như nhau cả thôi! Bà chủ, một nữ hiệp trượng nghĩa, quyết tâm dạy dỗ Ngũ trưởng lão của Linh Kiếm Phong một bài học nhớ đời, kịch bản này quả thực quá tuyệt vời, không donate cho nàng ấy một suất minh chủ thì thật có lỗi!
Bà chủ là người hành sự quyết đoán, vừa quyết định xong, nàng lập tức mang theo sát ý ngùn ngụt cùng Vương Lục lên núi xem chuyện.
Hai gã đệ tử canh giữ sơn môn ngày thường còn tươi cười chào hỏi bà chủ, hôm nay vừa nhìn thấy thiếu nữ hai mắt đỏ ngầu như máu, khí thế ngút trời tựa U Minh Ma Tôn, bị ánh mắt sắc bén ấy trừng một cái, hai tên nhóc lập tức sợ đến mức im thin thít, coi như chưa từng thấy gì.
Không bao lâu sau, bà chủ và Vương Lục đã đến Vô Tướng phong, nàng phóng khoáng hét lớn: "Vương Vũ, ngươi mau cút ra đây cho ta!"
Sau đó, một tiếng gầm rú như tiếng vọng đáp lại: "Con chó hoang nhà ai thế hả, ban ngày ban mặt ồn ào làm phiền người khác ngủ, cẩn thận không tu tâm dưỡng tính sẽ bị thiên lôi đánh đấy!"
Vương Lục nghe mà kinh ngạc đến ngây người: "Mẹ kiếp, con mụ này, mặt dày thật! Với cái nhân phẩm như thế mà còn dám nhắc đến thiên kiếp? Hơn nữa ngủ một giấc từ đêm qua đến tận giờ này, ả ta muốn ngủ đông chắc?"
Bà chủ nghiến răng ken két: "Hôm nay ta sẽ cho ả ta ngủm luôn tại đây!"
Nói xong, nàng ta hung hăng đạp cửa xông vào, Vương Lục vội vàng theo sát phía sau, chỉ thấy ân sư đại nhân đang mặc dở dang bộ y phục.
Ân sư đại nhân cũng giật nảy mình: "Mẹ kiếp! Ngươi muốn làm gì hả!? Đến đá quán cũng phải cho ta thời gian mặc quần áo chứ!?"
Bà chủ im lặng không nói, đứng ở cửa một lát rồi đóng cửa lại.
Vương Lục cũng không nói gì, rất thức thời đứng ngoài cửa huýt sáo.
Một lúc sau, ân sư đại nhân ăn mặc chỉnh tề bước ra, trên mặt mang vẻ kinh ngạc tột độ: "Tiểu Linh Nhi, sao lại là ngươi? Vừa rồi ta còn tưởng mình hoa mắt."
Tiểu Linh Nhi khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu lên: "Chuyện tốt ngươi làm, cần người khác nhắc nhở sao?"
Ân sư đại nhân vỗ đầu: "Thôi thôi, đừng nói nữa, ta sợ nhất là bị người khác hỏi câu này, làm ta rối beng lên không biết phải giải thích thế nào."
Mẹ kiếp, sư phụ đại nhân, rốt cuộc người đã làm bao nhiêu chuyện tốt vậy!?
Nhưng một lúc sau, sư phụ đại nhân bỗng nhiên tỉnh ngộ, đưa tay chỉ vào Vương Lục, vẻ mặt có chút khó tin: "Tiểu Linh Nhi, chẳng lẽ sư phụ dạy tên ngốc này võ công chính là ngươi sao!?"
Tiểu Linh Nhi cười lạnh: "Đúng vậy, chính là kẻ ngực phẳng, thô lỗ, không có văn hóa, không có tố chất, không có gia giáo, sau này đừng nói là tìm lão công, ngay cả bạn bè cũng chả có ai, bạn bè duy nhất đời này chỉ có ngón tay và dưa chuột, sau ba mươi tuổi có khi còn nuôi thêm vài con chó lớn để cải thiện đời sống ấy."
Sư phụ đại nhân kinh hãi đến mức toát mồ hôi lạnh: "Tiểu Linh Nhi, ngươi đang làm cái quái gì vậy hả!? Chẳng lẽ đến kỳ kinh nguyệt nên đầu óc có vấn đề rồi? Ngươi…"
Tiểu Linh Nhi không nói nhiều lời nữa: "Không phải ngươi và Vương Lục có một giao kèo sao? Ta đến đây để giúp hắn hoàn thành giao kèo, đừng nhiều lời nữa, muốn đánh thì đến đây!"
"Đánh, đánh cái gì mà đánh! Chúng ta tỷ muội tình thâm, có chuyện gì từ từ nói, sao phải động tay động chân?"
Nhắc đến tỷ muội tình thâm, bà chủ có vẻ hơi do dự, trầm ngâm không nói.
Vương Lục thấy vậy lập tức nói: "Sư phụ, người cũng khôn ngoan đấy, biết rõ bản thân không có cơ hội chiến thắng nên mới lấy tỷ muội tình thâm ra làm cái cớ, quả nhiên không hổ danh Linh Kiếm chi sỉ."
Sư phụ lập tức phản bác: "Không có cơ hội chiến thắng cái rắm! Muốn thắng ngươi, ta chỉ cần một phút là xong!"
Bà chủ không chút do dự: "Tốt, vậy ta sẽ cho ngươi một phút, đến đây đi."
"Mẹ kiếp, muội muội, ngươi đừng ép người quá đáng!"
"Không sao, dù sao ngươi cũng chỉ tốn một phút là xong mà."
Vị trưởng lão áo trắng kia nhất thời đau đầu không thôi, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, Ngũ trưởng lão quả nhiên danh bất hư truyền, cũng là người hành sự quyết đoán, không màng hậu quả.
"Được, muốn đánh thì đánh! Tục ngữ có câu, đánh là thương, mắng là yêu, độ hảo cảm của chúng ta cũng đã kẹt ở bình cảnh rất lâu rồi, đánh xong trận này, chúng ta có khi có thể kết hôn luôn đấy!"
Đăng bởi | Athox |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 128 |