Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4 : Giới Hạn Của Hy Vọng

Tiểu thuyết gốc · 2063 chữ

Hắn mở to đôi mắt, như thể bị giật mình khỏi dòng suy nghĩ chằng chịt lẫn lộn trong tâm trí. - Nhưng làm sao có thể khác đi? - hắn mấp máy môi, như thể đang tìm kiếm một lý do thuyết phục để biện minh cho hành động của mình trong khoảnh khắc bất ổn này. - Những lựa chọn mà ta có thì chỉ đơn giản là giữa đau khổ và cái chết mà thôi. Khoan đã ............ vừa rồi cô có nhắc đến cái tên và chỉ có 260 - Linda biết rõ điều đó, liệu có khả năng nào cô lại chính là.......

- Đúng, tôi chính là Linda, số 260 - Tôi đáp lại với một giọng điệu bình tĩnh. - Tôi cảm nhận nỗi nặng trĩu dâng lên trong trái tim mình vì những kỷ niệm đã qua, những trải nghiệm đau đớn mà dường như không bao giờ bị xóa nhòa. - Tôi luôn ở đây, lặng lẽ như một bóng ma trong bóng tối của lo âu và đau khổ. Tôi cảm thấu hiểu nỗi đau mà cậu âm thầm gánh chịu từng ngày. Mỗi giọt nước mắt hay mỗi khoảnh khắc đau đớn đều khắc sâu trong tâm trí tôi, nằm ở nơi sâu thẳm nhất, là một phần không thể tách rời trong câu chuyện của chúng ta.

Nhưng Carlos, hay chính xác hơn là 261, chao đảo một chút, như thể đang vật lộn giữa thực tại phức tạp và những ký ức tăm tối nhức nhói. - Nhưng tại sao? Tại sao cô lại ở đây, cứu một đứa trẻ mà mình không hề biết đến? - hắn hỏi, giọng nói lạc lõng, như thể đang mãi tìm kiếm lý do chân chính cho hành động đầy bất ngờ của tôi.

- Bởi vì tôi đã từng trải qua những gì cậu đang trải qua. - Tôi đáp lại một cách nhẹ nhàng, cố gắng truyền tải tất cả sự đồng cảm và hiểu biết mà mình có thể. - Tôi đã thấy những gì cậu thấy, đã chịu đựng những gì cậu đã chịu đựng. Không ai có quyền quyết định số phận của người khác, và đặc biệt là không ai nên dùng đau khổ làm công cụ để ép buộc hay khống chế người khác.

Ánh mắt hắn bỗng nhiên bừng sáng, lóe lên một tia hy vọng thoáng qua trong giây lát, nhưng ngay lập tức bị che khuất bởi bóng tối của những ký ức khắc nghiệt. - Nhưng ta đã không còn nhiều lựa chọn. Ta là sản phẩm của quá khứ đen tối mà ta không thể thoát ra được. Ngươi nghĩ rằng chỉ với vài câu nói đau lòng thôi mà có thể thay đổi tất cả sao?

- Đôi khi, chính những câu nói ấy lại chính là bước đầu tiên cho sự thay đổi. - Tôi kiên nhẫn đáp lại, không muốn để cho hư vô nuốt chửng trái tim hắn. - Cậu có khả năng thay đổi, cậu hoàn toàn có thể tìm ra một con đường khác mà không cần phải cản trở tự do của những người khác.

Một cơn gió lạnh bất chợt lùa qua làm tôi rùng mình một chút. Hắn im lặng đứng đó, cơn gió đó như thấu vào từng tế bào của cơ thể, mang theo sự trống rỗng sâu thẳm mà hắn luôn cố gắng phủ nhận. - Nhưng làm sao có thể? - hắn lầm bầm, những ngón tay hắn siết chặt lại như thể đang cố nắm giữ một phần nào đó của quá khứ không thể buông tay. - Ta không biết đường nào để bước tiếp vào tương lai.

- Tất cả chúng ta đều có những lúc cảm thấy quẫn trí và lạc lối, - tôi nhẹ nhàng trả lời, giọng điệu đều đặn nhưng đầy cảm xúc chân thành. - Đó chính là lý do tại sao chúng ta cần nhau. Để cùng nhau tìm lại ánh sáng bị đánh mất giữa những tối tăm. Đừng để nỗi sợ hãi làm tắt đi ngọn lửa trong cậu, 261.

Ánh mắt hắn lại rực sáng lên, như thể có một ánh đèn nhỏ le lói ở phía xa trong màn đêm dày đặc mà hắn đã quen với việc chối bỏ. - Ngươi có tin rằng ta có thể thay đổi không? - Hắn hỏi, từng chữ được phát ra với một giọng điệu vừa đầy nghi vấn lại vừa tràn đầy hy vọng, như thể trong sâu thẳm có một phần muốn thoát khỏi đau khổ.

- Tôi tin, - tôi trả lời một cách chắc chắn và quyết đoán. - Sự thay đổi không đến từ những hành động vĩ đại, mà từ những quyết định nhỏ bé mà chúng ta thực hiện hàng ngày. Từng giây phút mà cậu lựa chọn sống thật với bản thân mình và đối diện với sự thật, đó chính là lúc mà phép màu thật sự bắt đầu xảy ra.

- Đừng có nói nữa, dù có chuyện gì đi nữa thì tôi cũng không tin.........

Tôi đã không ngừng nỗ lực để lời nói của mình có thể giúp hắn nhận ra điều sai của mình nhưng hắn lại quá bướng bỉnh và cố chấp. Dù tôi đã kiên nhẫn hết sức, nhưng sự độc đoán của hắn đã khiến mọi điều trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Cuối cùng, tất cả những điều này đã làm cho tôi vượt qua giới hạn mà bản thân mình có thể chịu đựng. Xin lỗi, nhưng tôi không thể tiếp tục như vậy nữa. Nếu hắn không chịu nghe và hiểu , hành động .......... đúng , nó là cách tốt nhất .

Tôi điều khiển từng làn nước bao quanh hắn và đứa bé, tạo ra rào cản giữa họ - 261. Nước từ từ chiếm không gian, tạo khoảng cách rõ rệt giữa hai người. Tôi hướng dòng nước đưa đứa bé tới tay Tracly.

- Tracly, cậu giữ đứa bé giúp mình nhé! Tracly không nói gì, chỉ gật đầu kiên quyết. Đôi tay cậu khẽ đưa ra, chờ đón lấy đứa bé như thể nó là một ngọn lửa dễ tắt. Tôi cảm nhận được sự lo lắng trong lòng cậu, nhưng ánh mắt của cậu vẫn sáng lên niềm dũng cảm.

- Còn bây giờ là lúc tôi trừng trị những người như cậu . Hắn đứng đó, cảm giác bất lực và hối hận tràn ngập trong tâm trí, nhưng cơn gió lạnh vẫn tiếp tục cuốn đi những giấc mơ còn lại.

- Cô không hiểu, tôi bị đánh đập giữa cả những kỷ niệm tăm tối. - Hắn thì thào, như thể những lời đó chỉ dành cho riêng mình, không ai có thể nghe thấy. - Tôi đã phải trở thành kẻ mà mình không muốn.

- Nhưng chính điều đó lại không phải là cái đích cuối cùng. - Tôi trả lời, giữ vững lòng kiên nhẫn. - Sự thay đổi không bao giờ dễ dàng, nhưng giá trị của nó là vô cùng lớn lao. Ta có thể rời bỏ những vòng xoáy của quá khứ và xây dựng một tương lai khác, với những mảnh ghép mới.

- Giờ.... tôi hối hận rồi . Hắn nói , nhưng liệu có còn quá muộn để thay đổi hay không? Câu hỏi lởn vởn bên trong đầu hắn, như một con chim hoang đàng không biết tìm về tổ. - Tôi đã sống trong bóng tối quá lâu, như một cái bóng của chính mình, - hắn tiếp tục, giọng nói thấp thoáng nỗi u ám.

- Không, không bao giờ là quá muộn - tôi vững vàng đáp lại, cố gắng thắp lên trong hắn một chút ánh sáng. - Thời gian không chờ đợi bất kỳ ai, nhưng chúng ta luôn có thể bắt đầu từ hôm nay. Mỗi ngày là một cơ hội mới, một trang giấy trắng để viết tiếp câu chuyện của cuộc đời mình.

Hắn nhìn tôi, đôi mắt mông lung nhưng dần dần được sáng lên bởi những tia hy vọng nhen nhóm. - Và nếu tôi không thể tha thứ cho chính mình thì sao? - Một câu hỏi khác lại vang lên, như thể hắn đang tìm kiếm một lối thoát trong những ngõ cụt của bản thân.

- Tha thứ là một hành trình, không phải là đích đến, - tôi giải thích. - Đó là việc học cách chấp nhận những sai lầm của bản thân và coi chúng như là bài học. Nếu tâm hồn cậu không được ngủ yên, hãy để tâm trí cậu lắng nghe những bài học ấy. Hãy sử dụng nó làm sức mạnh để bước tiếp.

Hắn cúi đầu, như thể mỗi lời của tôi đều thấm vào lòng, từ từ len lỏi vào nơi sâu thẳm nhất, nơi mà nỗi đau đã ngự trị quá lâu. - Tôi sợ rằng những ký ức sẽ kéo tôi xuống, - hắn lộ vẻ băn khoăn.

- Hãy để những ký ức đó trở thành động lực để cậu vươn lên, không phải là gánh nặng kéo cậu xuống. Đúng, những vết thương có thể đau, nhưng chính từ những vết thương đó, cậu sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Cuộc sống không chỉ là những gì đã xảy ra, mà còn là cách mà chúng ta chọn để phản ứng với những điều đó.

Như thể nghe thấy một giai điệu mới, lòng hắn bắt đầu dao động. Từng giọt nước mắt như muốn rơi xuống, nhưng hắn kìm lại. - Tôi muốn tin, nhưng làm thế nào để có thể bước ra khỏi bóng tối?

- Bằng cách nhìn về phía ánh sáng, - tôi khuyên bảo, hòa quyện giữa nhẹ nhàng và sự nghiêm khắc. - Đừng sợ hãi khi phải đối mặt với chính mình. Hãy bắt đầu bằng những bước nhỏ.Hãy sống thật với cảm xúc của mình và không để quá khứ định hình tương lai.

Hắn ngẩng lên, ánh mắt giờ đây đã không còn chất chứa sự chông chênh mà ngược lại, như vừa tìm thấy một dấu hiệu của lối thoát. - Tôi sẽ cố gắng, - hắn lớn tiếng nói, như một lời hứa không chỉ với bản thân mà còn với cuộc sống.

Tôi thả hắn xuống, và cảm giác nặng trĩu trong lòng bất chợt tan biến. Hắn ngã xuống đất, đôi mắt nhìn tôi, như thể không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Trong khoảnh khắc đó, tôi tự hỏi bản thân liệu tôi có quá tàn nhẫn không? Nhưng trong sâu thẳm, tôi biết rằng đây là lựa chọn duy nhất.

Hắn đã vượt qua ranh giới mà tôi đặt ra, cái nhãn mác "bạn bè" đã không còn phù hợp nữa. Những câu nói dối, những âm mưu lén lút... tất cả đều phơi bày trước ánh sáng. Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ thêm được nữa. Một phần trong tôi đã trượt dài, nhưng phần còn lại quyết tâm giữ vững nguyên tắc.

- Hãy nhớ lấy bài học này - tôi nói với giọng trầm lạnh. - Đừng bao giờ xem thường những người xung quanh.- Hắn im lặng, và tôi biết rằng điều đó chưa chắc đã gợi lên sự ăn năn. Nhưng tôi đã làm đúng. Tôi quay lưng lại, bước đi, lòng dạ tràn ngập nỗi cô đơn nhưng dứt khoát.

Trong cuộc sống của mỗi người, có những lúc chúng ta phải đối mặt với những quyết định thật sự khó khăn và đau đớn. Những lựa chọn này không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà còn có thể tác động lớn đến những người xung quanh. Hắn sẽ một ngày nào đó nhận ra, rằng tự do thực sự không phải là một điều dễ dàng để đạt được. Đặc biệt, khái niệm tự do thường đi kèm với những hi sinh và cái giá phải trả mà không phải ai cũng sẵn lòng đối diện. Tôi không muốn phải quay lại nhìn về quá khứ, không muốn thấy hắn nằm bơ vơ trong những nỗi hối tiếc mà cuộc sống đã mang lại. Hành trình của tôi hiện tại chỉ còn một con đường duy nhất để đi, và đó chính là hướng tới việc tìm kiếm và đạt được tự do cho bản thân mình. Tự do mà tôi khát khao không chỉ đơn thuần là thoát khỏi mọi ràng buộc, mà còn là cơ hội để sống thật với những ước mơ và khát vọng của chính tôi.

Bạn đang đọc "Thủy Thần Lạc Bước" sáng tác bởi Legends_linda
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Legends_linda
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.