Chương 6 : Thức Tỉnh Trong Cuộc Chiến Tối Đen
Khi chúng tôi trở lại trung tâm hệ thống, không gian trước mắt như một cơn ác mộng kinh hoàng mà không thể nào thoát ra được. Khói đen dày đặc bốc lên từ những thiết bị điện tử đã chết, làm không khí trở nên ngột ngạt và như bị đóng đặc lại, giống như thời gian đã bị tê liệt hoàn toàn. Những mảnh vỡ vụn của bảng mạch và dây cáp lòe loẹt, rải rác khắp không gian một cách hỗn loạn, ánh sáng lờ mờ từ những chiếc màn hình vỡ nát hắt lên những hình ảnh méo mó, kỳ dị, khiến toàn bộ cảnh vật xung quanh trở nên vô cùng ma quái và đáng sợ. Bầu không khí ảm đạm, u ám này dường như không còn chút không gian nào cho sự sống, chỉ còn lại sự tĩnh lặng nặng nề, khủng khiếp, như thể mọi thứ đã chết từ rất lâu và không một dấu hiệu sống còn sót lại.
Bước chân tôi dường như chìm vào trong lòng đất, mất hẳn cảm giác về bề mặt cứng rắn dưới đôi chân mình. Mỗi bước đi của tôi giờ đây như một tiếng gõ nhịp nặng nề, chậm chạp và đầy ám ảnh, vang vọng trong không gian chết chóc và tĩnh lặng này. Cảm giác nghẹt thở bóp nghẹt lồng ngực, khiến tôi không thể thở sâu hay hít thở bình thường được. Những ký ức về Tracly, những khoảnh khắc chúng tôi đã cùng nhau làm việc, cùng nhau chiến đấu và gắn kết, giờ đây chỉ còn lại là những mảnh vụn mờ nhạt, tan vỡ trong trí óc mệt mỏi của tôi . Tôi chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt mệt mỏi tìm kiếm Xavier, chỉ thấy đôi mắt cô đang mờ đi, phản chiếu sự hoang mang, sợ hãi và nỗi đau đớn sâu thẳm.
- Tracly…Cô ấy không còn sống trên đời nữa – Tôi thì thầm, không thể nói thêm một từ nào nữa. Cái chết của cô không chỉ là sự mất mát vật chất. Nó như một lưỡi dao sắc bén, cắt sâu vào tâm hồn tôi, khiến tôi cảm nhận rõ rệt sự trống rỗng trong lòng.
- Khoan đã, chẳng lẽ là do tổ chức XS đó? Xavier hét lên, sắc mặt cô tối sầm. Có lần, tôi đã nghe họ bàn về kế hoạch chiếm hữu và kiểm soát một hệ thống nào đó... Chẳng lẽ là hệ thống nguyên tố ở Veyaris?
Đột nhiên, một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau, lạnh lẽo, mỉa mai. Zarus bước ra từ trong bóng tối, ánh mắt hắn lạnh lùng và trống rỗng. Hắn không có sự sống trong đôi mắt, chỉ là sự trống rỗng và tính toán.
- Ồ, hai “vật thí nghiệm” tự tiện đến tìm cái chết à? - Hắn nói, giọng điệu như thể đang trò chuyện với một đứa trẻ ngu ngốc. Nụ cười nhếch mép của hắn càng thêm lạnh lùng, như thể hắn đang thưởng thức sự đau khổ của chúng tôi.
Xavier đứng thẳng người, ánh mắt không rời Zarus, nhưng tôi nhận thấy có một chút gì đó trong đôi mắt cô – không phải chỉ là căm phẫn, mà là sự sợ hãi tột cùng, một sự sợ hãi mà cô không thể che giấu.
- Chúng tôi không phải là thí nghiệm! – Xavier gằn giọng, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự run rẩy trong từng từ, sự mất mát trong từng câu chữ. Cô ấy không thể tiếp tục giả vờ như thể mọi chuyện bình thường được nữa.
Zarus đứng đó, cười khinh bỉ như thể muốn nhìn thấu từng tế bào trong cơ thể chúng tôi. Hắn chậm rãi tiến về phía chúng tôi, mỗi bước đi như càng đẩy chúng tôi ra xa khỏi sự sống, kéo chúng tôi vào một vùng đất tối tăm hơn.
- Những gì các ngươi thấy chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của XS. – Zarus nói, giọng hắn đều đều, như thể những từ ngữ ấy chẳng đáng để hắn phải nhấn mạnh - XS không chỉ chiếm hữu mà còn nâng cấp những thứ mà các ngươi không thể tưởng tượng nổi.
- Các ngươi sẽ không làm được gì đâu. – Zarus tiếp tục. – Sự kháng cự chỉ khiến các ngươi phải chịu thêm đau đớn. Đến cuối cùng, các ngươi sẽ hiểu rằng mọi thứ đã quá muộn màng.
Tôi đứng yên, không biết phải phản ứng ra sao trước sự tự mãn của hắn. Sự sợ hãi đang dần dâng lên trong chúng tôi, không phải vì sự yếu đuối, mà vì chúng tôi biết rằng mọi thứ đã đi quá xa để quay lại. Chúng tôi không còn con đường nào để chạy trốn. Những bước di chuyển của Zarus và các thành viên XS gần như đã lấp đầy không gian. Họ đã chiếm đoạt mọi thứ, và chúng tôi là những kẻ sống sót duy nhất.
- Tất cả vẫn chưa kết thúc ! Giọng của Xavier vang lên như một tia sáng cuối cùng trong bóng tối dày đặc.
Zarus chỉ cười nhạo, một nụ cười lạnh lẽo như thép đóng băng.
Xavier đứng yên , ánh mắt lạnh lùng . Cô từ từ cúi xuống, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mặt đất. Một cơn rung chuyển nhẹ làm mặt đất rạn nứt, và trong tích tắc, những dòng bùn đen đặc quánh trào lên từ hư không, như sinh mệnh của chính hành tinh đang hồi sinh. Dòng bùn dưới chân cuộn trào như sóng biển, lao về phía Zarus và những tên lính cơ khí. Bùn đặc bám chặt vào chân và khớp nối của chúng, làm tê liệt khả năng di chuyển. Một tên lính cố gắng giãy giụa thoát ra, nhưng bùn nhanh chóng cứng lại như bê tông, khiến nó đứng bất động giữa rừng cây.
Một tên lính khác nhảy lên, cố vượt qua dòng bùn để tiếp cận Xavier, nhưng cô giơ tay lên, điều khiển bùn tạo thành một chiếc roi dài. Chiếc roi bùn vun vút xé không khí, quất mạnh vào tên lính, đánh bật nó ra xa, đập vào thân cây và gãy làm đôi.
Xavier vẫn không dừng lại. Cô tập trung sức mạnh, cả hai tay ấn mạnh xuống đất. Những cột bùn dựng lên từ mặt đất như những mũi giáo, đâm xuyên qua hàng phòng thủ của đội lính. Tiếng kim loại kêu rít khi những cỗ máy bị hủy diệt, ánh sáng đỏ trong đôi mắt robot của chúng tắt lịm từng cái một.
Khi Zarus vươn súng điện nhắm vào cô, Xavier không chậm trễ. Cô xoay người, dòng bùn dưới chân bỗng dưng phồng lên, tạo thành một tấm chắn cứng cáp. Tia điện va vào bùn, tản ra thành những tia sáng vô hại.
- Vô ích thôi - Xavier lẩm bẩm.
Nhưng cô không chỉ phòng thủ. Ngay lập tức, bùn từ tấm chắn chuyển động như một sinh vật sống, lao tới tên lính với tốc độ kinh hoàng, bao trùm toàn bộ cơ thể nó và nhấn chìm trong lớp bùn đặc quánh.
Đến khi mọi thứ kết thúc, xung quanh Xavier chỉ còn lại những mảnh vỡ và bùn đen loang lổ. Cô đứng đó, mồ hôi chảy dài trên trán, ánh mắt sắc lạnh vẫn dõi theo những nơi có thể còn sót lại kẻ thù.
- Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu ! Cô nói khẽ, giọng thì thầm như cảnh báo.
Cô từ từ đứng thẳng, bùn lặng lẽ rút xuống, trả lại mặt đất nguyên trạng, nhưng dấu ấn về sức mạnh của cô đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô ấy biết đây chưa phải là đợt tấn công cuối cùng. Bàn tay cô chạm nhẹ xuống mặt đất, những sợi bùn mỏng manh bắt đầu len lỏi dưới lòng đất, như những dây thần kinh vô hình, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
- Linda , đi thôi . Trận chiến này thực sự mới chỉ bắt đầu.
Nghe tiếng gọi, ánh mắt tôi vẫn miên man, bâng khuâng nhìn về phía chân trời mênh mông xa tắp. Những sợi bùn đen sệt như những sợi mạng nhện mỏng manh và trong veo, từ từ kết nối và lan tỏa một cách êm ả khắp lòng đất sâu thăm thẳm, như một mạng lưới vô hình. Tôi cảm nhận từng rung động nhẹ nhàng nhưng vô cùng sâu lắng của mặt đất, những nhịp đập ngầm dưới lớp đất khô cứng, như thể đó là hơi thở êm đềm, chậm rãi của một sinh thể vĩ đại và huyền bí.
Bóng đêm dần buông xuống, phủ một lớp không khí mỏng manh và lạnh lẽo, nhưng ánh mắt hai chúng tôi vẫn sáng rực như ngọn lửa bất diệt, cháy bỏng và kiên cường. Trận chiến này sẽ không đơn giản như những gì người khác nghĩ, mà còn phức tạp và sâu sắc hơn nhiều so với bề mặt hiển hiện.
- Chúng sẽ không bao giờ ngờ được điều này đâu . Thì thầm, một nụ cười lạnh lẽo hiện trên môi bản thân tôi.
Đăng bởi | Legends_linda |
Thời gian |