Editor: SCvitao
“Dì nhỏ, đây là lần trước cháu trở về thì quét tước.”
Từ Tiểu Khê đánh giá một vòng, hôm nay cô mua hạt giống rau, chuẩn bị trồng chút rau trong sân, từ trong huyện đến đây lái xe điện cũng chỉ hơn mười phút.
Trong viện vẫn dùng giếng bơm nước cũ kỹ, cuốc hết cỏ dại sang bên cạnh, sau đó cuốc đất, lại rải hạt giống, múc nước từ giếng lên tưới.
Mấy người bận rộn ở trong sân làm một hồi.
Có người nhìn thoáng qua đát nền Từ gia.
“A, Từ Hoài, cháu đã trở lại? Đây là?” Một cô gái trẻ đứng ở cửa đánh giá một chút.
Từ Hoài nga một tiếng, “Mợ hai, đây là dì nhỏ của cháu.”
Người Từ Hoài gọi mợ hai tên là Lý Linh Linh.
Từ Tiểu Khê cũng nhanh chóng ở trong đầu lướt qua một lần, là cháu dâu của ông họ cô, cũng chính là người cùng thế hệ với cô, hẳn là nên gọi một tiếng chị dâu.
“Chi dâu, em là Tiểu Khê.”
Lý Linh Linh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nhiệt tình đi vào, nụ cười trên mặt nhiệt tình hơn rất nhiều, “Tiểu Khê đã trở lại? Vừa lúc, ai u, thật đúng là đã nhiều năm chưa gặp lại, em trở về bao lâu? Về từ khi nào?”
Từ Tiểu Khê lắc đầu, “Em không đi nữa, định bị ở nhà chăm sóc hai đứa.”
Lý Linh Linh nghe được lời này nụ cười trên mặt bớt đi vài phần, “Đây là đang làm gì?” Cô chỉ chỉ trên mặt đất.
“Trồng chút rau, chúng em ở trong huyện ăn cũng tiện.”
Từ Tiểu Khê có thể nhìn ra được, sự nhiệt tình của cô ấy không phải thật lòng.
Lý Linh Linh nga một tiếng, “Vậy được, một hồi tới nhà chị ăn cơm, để chị đi làm thêm vài món thức ăn.”
“Không cần, chị dâu hai, em lập tức phải đi rồi.” Từ Tiểu Khê không nghĩ muốn ăn bữa cơm này.
Lý Linh Linh khăng khăng, xua xua tay liền đi về nhà .
Từ Hoài thấy cô đi rồi, sau đó lại quay đầu nhìn Từ Tiểu Khê.
“Dì nhỏ, có phải mợ ấy muốn đất nền nhà ông ngoại không?”
Từ Tiểu Khê gật gật đầu, ở nông thôn hình như đất nền nhà chia theo hộ khẩu, nhưng nếu nhà này không có con trai, con gái gả cho người khác, như vậy người trong thôn cùng họ đều được tính là người thân, trong nhà chỉ có con gái không có con trai, gọi là tuyệt hậu, ngày xưa không con trai sẽ bị người ta chê cười.
“Sao cháu biết?”
Từ Hoài ở quê chăm sóc em trai nhiều năm như vậy, gặp qua rất nhiều người, hắn có thể nhìn ra được.
“Kỳ thật mợ ấy cười rất khó xem, cũng không phải thiệt tình.”
Từ Tiểu Khê duỗi tay vỗ vỗ bờ vai hắn, “Thu thập đồ của chúng ta, đi rửa tay, ăn cơm.”
Từ Hoài dọn công cụ làm nông qua một bên, dựng ở ven tường.
Lý Linh Linh lại ra tới gọi bọn họ về nhà đi ăn cơm, thái độ nhiệt tình hơn không ít.
“Tiểu Khê kết hôn chưa? Ở thủ đô nhiều năm như vậy, không yêu đương gì à, nếu có người yêu thì mang về ra mắt để họ hàng nhìn xem.”
Cô đoán cuộc sống của Từ Tiểu Khê ở thủ đô cũng không tồi đi, này khuôn mặt trắng nõ mềm mại, không phải chịu khổ.
“Em không kết hôn, cũng không tính toán kết hôn, kế hoạch lâu dài là tính toán chăm sóc hai đứa nhỏ.” Từ Tiểu Khê nở nụ cười, ngữ khí nhàn nhạt.
Lý Linh Linh kinh ngạc sửng sốt một chút, lại xấu hổ cười cười, “Sao phụ nữ lại không kết hôn chứ? Đây là muốn……”
“Vậy ưu điểm của việc kết hôn là gì?” Từ Tiểu Khê trực tiếp đánh gãy lời nói của cô, mở miệng hỏi.
Lý Linh Linh nhìn vào đôi mắt rõ ràng trắng đen của Từ Tiểu Khê, nhất thời không thể nói ra lời nào.
Từ Tiểu Khê không định kết hôn, đời trước cô không nghĩ tới, đời này cũng không định kết hện, cô có tiền có thời gian có công việc, kết hôn đối với cô như đang sống cuộc sống quá thoải mái quá tốt, luẩn quẩn trong lòng một hai phải đi chịu khổ chịu tội.
Hai nhà bởi vì là họ hàng, cho nên đất nền kỳ thật cách cũng rất gần, theo ngõ nhỏ đi tới phía trước quẹo vào nhà đầu tiên chính là nhà Lý Linh Linh, cũng là nhà chú hai của Từ Tiểu Khê, chú hai này là anh em họ với ba Từ Tiểu Khê.
Chú hai là làm nhà thầu, mấy năm trước kiếm không ít tiền, trong nhà cũng xây nhà ba tầng, một trai một gái, con cả là con gái, con trai tên Từ Thiên Hóa, chính là chồng của Lý Linh Linh, hai người có một trai một gái.
Đăng bởi | scvitao |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 32 |