Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyên Gia Dọn Dẹp

Phiên bản Dịch · 1070 chữ

Khu Tiểu Khu Phúc Lâm

Vài ông cụ tóc đã điểm bạc, sau khi tập thể dục buổi sáng xong thì tụ tập lại.

“Ông Tần, lát nữa ăn xong, chúng ta làm vài ván cờ nhé?”

Ông Tần mặc áo dài truyền thống, phe phẩy chiếc quạt:

“Ông Lưu, với trình cờ gà mờ của ông, tôi có nhường hai xe thì ông cũng chẳng thắng nổi tôi đâu. Chơi cờ với ông, tôi thà chơi với cháu nội tôi còn hơn.”

“Ông Tần, ông đánh giá cao trình cờ của mình quá đấy. Cháu nội ông mà còn đánh ngang tầm với tuyển thủ chuyên nghiệp, chơi với nó chẳng phải bị hành cho te tua sao!”

Ông Tần bị nói vậy thì nghẹn lời:

“…”

Ông Lưu, lần này ông gây chuyện lớn rồi.

Cánh tay ông Tần hơi run vì giận.

Ông gập chiếc quạt lại: “Tôi hành ông thì chắc được chứ? Đến đây, chúng ta làm ngay một ván.”

“Được thôi! Làm thì làm… Ai hành ai còn chưa biết đâu.”

Đúng lúc cả hai đang khiêng bàn ghế chuẩn bị chơi cờ, thì có tiếng hỏi thăm bên tai:

“Ông Tần, ông Lưu, ăn sáng chưa?”

Ngẩng lên nhìn thấy ông Giang, cả hai cười đáp:

“Chưa ăn đâu!”

Lại thấy họ mỗi người cơ bản đều xách một túi lớn bánh bao chiên, tôi liền thuận miệng hỏi:

“Ơ kìa! Mấy cái bánh bao chiên này các ông mua ở đâu thế? Mua nhiều vậy? Có khuyến mãi giảm giá à?”

“Là tiệm nào khuyến mãi vậy?”

Ông Lý giải thích:

“Tiệm người ta hôm nay khai trương, nhưng không có khuyến mãi hay giảm giá gì đâu. Một cái 3 đồng, mua ít mua nhiều cũng giá đó. Tôi nói thật, bánh bao chiên ở đây vỏ rất mỏng, nhân rất đầy, cắn một cái là nước súp trào ra, ngon hết ý luôn ấy!”

“Có thể khiến các ông bỏ tiền ra mua, chắc chắn vị ngon không phải dạng vừa.”

“Đúng vậy rồi, bánh bao chiên ở đây là ngon nhất mà tôi từng ăn. Nào, thử một cái xem.”

Nói rồi, ông Giang mở túi bánh bao chiên ra.

Mỗi người một cái.

“Ấy, không cần đâu... À, thế thì cảm ơn nhé.”

Ông Tần và ông Lưu vốn định từ chối, nhưng mùi thơm nức mũi khiến họ không kìm lòng mà đưa tay nhận lấy.

Bánh bao chiên có lớp đáy giòn nhưng không cháy, màu vàng óng ánh hấp dẫn.

Cắn một miếng, nước súp tràn ra.

Vị tươi ngon vô cùng!

Khi nhai mềm mềm, lại rất dai dai.

Lớp vỏ mềm mại bọc lấy nhân thịt mặn mà, phần đáy chiên vàng giòn, vừa thơm vừa giòn...

Ông Tần và ông Lưu chỉ cần thử một miếng đã lập tức bị "ghiền".

Ăn xong, ông Lưu còn không quên liếm sạch ngón tay.

“Trời ạ, cái bánh bao chiên này ngon thật sự luôn.”

“Ông Giang, tiệm bán bánh bao chiên này là ở đâu thế?”

“Ở phố cổ phía tây thành, tiệm 'Ngon Tuyệt' ngay chỗ ngã rẽ...”

Ông Giang còn chưa nói xong, đã thấy hai ông già Tần và Lưu, vốn tay chân không còn nhanh nhẹn, đột nhiên bộc phát tiềm năng vô hạn, chỉ trong chớp mắt, bóng dáng họ đã gần đến cổng khu dân cư.

“Ông Tần, ông Lưu, các ông không chơi cờ nữa à?”

Chơi cờ làm sao thơm bằng bánh bao chiên...

“Quả nhiên, không ai có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của bánh bao chiên...”

Ông Giang và mấy người khác đứng tại chỗ, nghĩ đến hình ảnh ông Tần và ông Lưu vừa nãy chạy như gió, lẩm bẩm.

...

“Huyên Huyên, con chơi thêm một chút nhé, đợi ba dọn dẹp xong sẽ đưa con đến trường mẫu giáo.”

Hoàng Đào cầm khăn lau và nước vệ sinh từ bếp bước ra, chuẩn bị dọn dẹp một chút.

“Ơ? Đi học à...”

Huyên Huyên tỏ vẻ không muốn đi học.

Nhưng cô bé rất rõ, chuyện đó không thể nào.

Đừng hỏi tại sao.

Hỏi thì là vì cô bé đã thử rồi.

Dù là làm nũng hay giả vờ đáng thương, đều vô ích.

Phải đi học thì vẫn phải đi học.

Biết mình không thể chống cự, cô bé đành từ bỏ, như quả bóng xì hơi, yếu ớt đồng ý:

“Thôi được ạ.”

“Giỏi lắm, vậy con chơi thêm một chút đi.”

Huyên Huyên chớp chớp mắt, nghĩ ngợi:

“Ba ơi, con có thể mang chút bánh bao chiên cho các bạn con không?”

“Tất nhiên là được!”

“Ba tuyệt nhất luôn, để Huyên Huyên giúp ba lau dọn...”

“Được!”

Hoàng Đào cười đưa cho cô bé một chiếc khăn sạch.

Cô bé chạy lon ton đến bên bàn, leo lên ghế, dù có chút vất vả nhưng rất hăng hái lau dọn.

“Huyên Huyên, cẩn thận chút, đừng để ngã nhé...”

Nhắc nhở xong, anh cũng bắt đầu lau bàn.

Đúng lúc này, trong đầu anh vang lên âm thanh thông báo của hệ thống.

【Đinh.】

【Phát hiện ký chủ đang dọn dẹp cửa tiệm.】

【"Chuyên gia dọn dẹp cửa hàng" đã được kích hoạt cho bạn.】

【Có muốn sử dụng ngay không?】

Thật tuyệt!

Hệ thống vậy mà còn có chức năng "Chuyên gia dọn dẹp cửa hàng" sao?

Đúng là như người buồn ngủ được tặng gối.

Rất hợp ý anh.

Cầu còn không được.

Hoàng Đào vui mừng khôn xiết, trong đầu nói: “Hệ thống, sử dụng ngay lập tức.”

【Đã nhận lệnh của ký chủ, "Chuyên gia dọn dẹp cửa hàng" đã được kích hoạt.】

【Độ sạch sẽ của toàn bộ cửa hàng ăn uống sẽ luôn được duy trì ở mức 90%. Sau khi khách hàng dùng bữa, ký chủ chỉ cần dùng khăn lau qua là đạt được hiệu quả sạch sẽ.】

Chức năng "Chuyên gia dọn dẹp" này quả thật rất hữu ích.

Anh dùng khăn lau nhẹ qua bàn, lập tức sáng bóng, ngay cả dầu mỡ cũng biến mất.

Lau sàn một lượt, sáng đến mức có thể soi gương.

Ngay cả máy hút khói trong bếp, chỉ cần một lần lau bằng khăn ẩm cũng trở nên sáng mới tinh.

Điều này đã giảm đáng kể khối lượng công việc của anh.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc Tiệm Mỹ Thực Vú Em - Dịch của Đa Lai Mễ Phát Tẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanledongha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.