Đúng Là Đứa Trẻ Ngoan
Ở bên này, sau khi tiễn khách xong, Hoàng Đào lại tiếp tục bận rộn trong bếp.
Cô con gái nhỏ của anh, vì mùi thơm mà bị đánh thức.
Cô bé dụi mắt ngái ngủ, bước chân trần từ giường đi ra, vừa đi vừa gọi:
“Bố ơi, bố ơi…”
“Bố đây!”
Hoàng Đào vội buông tay khỏi công việc, lau tay, chạy lại, bế con gái nhỏ lên.
Tiểu Huyên Huyên ôm cổ anh, đôi mắt vẫn còn mơ màng nhưng tinh thần dần tỉnh táo hơn.
“Sao con không ngủ thêm một chút nữa?” Hoàng Đào vừa cười vừa vuốt tóc cô bé.
“Huyên Huyên không muốn ngủ nữa.”
Cô bé ngại ngùng không dám nói rằng mình bị mùi thơm đánh thức, sợ bố cười mình.
Hoàng Đào mỉm cười, lấy đôi dép cho con gái đi vào.
Tiểu Huyên Huyên xoa bụng đói cồn cào của mình, nói:
“Bố ơi, bụng con biết hát, bố tin không?”
Ha ha~
Cô nhóc này chắc đói bụng rồi, lại sợ làm phiền bố nên ngại không dám xin ăn đây mà!
“Bố tin chứ, để bố nghe xem bụng con hát bài gì nào?”
Hiểu con gái, Hoàng Đào không nói thẳng, nghiêng tai phối hợp, nói:
“Ồ, ục... ục... ục... nghe hay quá! Bụng Huyên Huyên biết hát, mà hát hay thế này! Con nói xem bố nên thưởng gì cho nó nhỉ? Hay là thưởng nó một cái bánh bao chiên nhé?”
“Dạ được~”
Tiểu Huyên Huyên gật đầu như chú gà con mổ thóc, đáng yêu đến không chịu nổi.
"Vậy con ngoan ngoãn ngồi đây nhé, ba ba đi lấy bánh bao chiên cho con."
"Dạ dạ ~"
Tiểu Huyên Huyên ngồi trên ghế, đôi chân nhỏ xíu mặc quần bó thả lơ lửng, đung đưa nhẹ nhàng. Nghĩ đến sắp được ăn bánh bao chiên, cô bé không nhịn được thè lưỡi liếm môi.
Lúc Hoàng Đào bưng bánh bao chiên ra cho Huyên Huyên, trong tiệm cũng đón thêm vị khách thứ hai.
Ông Giang là cư dân ở khu phố cổ phía tây thành phố, đa phần thời gian đều tự nấu bữa sáng ở nhà.
Không phải vì ông thiếu tiền.
Mà là bà nhà ông nghĩ ăn đồ tự nấu thì tốt cho sức khỏe hơn.
Hôm nay ông ra ngoài mua bữa sáng.
Là vì hôm qua con gái ông dẫn cả gia đình nhỏ về chơi.
Trên đường đi, ông nhìn những tiệm bán đồ ăn sáng, nhưng lại không biết nên mua món gì.
Ai bảo cháu gái nhà ông kén ăn quá chứ!
Trước đây, dù ông đổi đủ kiểu món ăn sáng, cô bé cũng chẳng mấy hứng thú.
Haiz!
Thật khó xử quá đi mà!
Đi mãi, ông đến trước một tiệm.
"Ngon thật sao?"
Tiệm này trông có hơi đơn sơ, nhưng bàn ghế bên trong lại khá sạch sẽ.
"Bánh bao chiên? Không biết cháu gái nhà mình có thích ăn không nhỉ?"
Trong lòng ông Giang phân vân. Đang do dự thì ông thấy Tiểu Huyên Huyên ngồi trong tiệm ngẩng lên nhìn mình, đôi mắt long lanh ánh sáng, nụ cười rạng rỡ lấp ló má lúm đồng tiền.
Đáng yêu quá chừng.
Điều này khiến ông Giang nhớ đến cháu gái nhà mình, thế là ông bước vào tiệm một cách mơ hồ.
Ngửi mùi thơm của bánh bao chiên.
Thơm quá!
Hơn nữa, nhìn màu sắc thì cũng rất hấp dẫn.
Chỉ là không biết mùi vị thế nào.
"Nhóc con, bánh bao chiên này có ngon không?"
"Ông ơi, bánh bao chiên bố cháu làm ngon lắm luôn, để cháu ăn thử cho ông xem nhé..."
Nói xong, Tiểu Huyên Huyên liền cắn một miếng, đôi mắt nheo lại như hai vầng trăng khuyết nhỏ xíu, tràn đầy niềm vui sướng.
Đúng là dễ thương quá mà.
Ông Giang mỉm cười vui vẻ.
Ông nghĩ những thứ trẻ con thích thì chắc cháu gái ông cũng sẽ thích.
Thế là...
"Chủ quán, cho tôi 10 cái bánh bao chiên."
"Vâng ạ."
Hoàng Đào nhanh nhẹn đóng gói.
Ông Giang cũng không lạc hậu, quét mã QR thanh toán.
"Đã nhận được 30 tệ qua WeChat."
Nghe tiếng báo nhận tiền, Hoàng Đào mỉm cười: "Cảm ơn, hẹn gặp lại lần sau."
Tiểu Huyên Huyên vẫy bàn tay nhỏ nhắn bụ bẫm: "Ông ơi, đi thong thả nhé, nhớ lần sau lại ghé ăn nha~"
"Được, được... Đúng là đứa trẻ ngoan."
Ông Giang vui vẻ rời đi.
Chốc lát.
Ông Giang trở về khu nhà Phúc Lâm của mình, lên lầu, đẩy cửa vào nhà.
"Cót két~"
Bà Giang, đang bận rộn múc cháo trong bếp, nghe thấy tiếng động, liền thò đầu ra hỏi:
"Ông già, mua bữa sáng về rồi à?"
"Ừ, tôi mua bánh bao chiên."
Bà Giang liền cằn nhằn:
"Bánh bao chiên? Sáng sớm mà mua đồ ăn dầu mỡ như thế làm gì! Không biết ăn sáng mà nhiều dầu mỡ thì không tốt cho dạ dày à?"
Thôi rồi!
Lại bị chê trách nữa rồi!
Ông thấy thật khổ tâm.
Ông Giang bất lực lắc đầu.
"Ba à, ba vất vả quá, còn đặc biệt ra ngoài mua bữa sáng cho nhà mình nữa."
Giang Tuyết Oánh, đang phụ mẹ múc cháo trong bếp, khẽ dùng khuỷu tay chạm bà Giang, ý bảo bà nói ít lại. Sau đó cô quay sang gọi con gái đang xem tivi trong phòng:
"Niuniu, mau lại đây, con xem ông ngoại thương con thế nào, còn đặc biệt mua bánh bao chiên cho con đấy."
Thịch~ thịch~ thịch~
Niuniu tuy mới hơn 3 tuổi, nhưng rất lanh lợi, chạy nhanh ra ôm ông ngoại.
"Cảm ơn ông ngoại."
"Ừ, Niuniu ngoan quá…"
Ông Giang véo nhẹ má cô cháu gái nhỏ, tâm trạng liền tốt hơn hẳn.
"Ba, Niuniu, ăn cơm thôi…"
Cả nhà quây quần bên bàn ăn.
------
Dịch: MBMH Translate
Đăng bởi | phanledongha |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 22 |