Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

BA CON QUẠ QUA ĐƯỜNG

Phiên bản Dịch · 2433 chữ

Cứ như vậy, Viên Minh đi theo Ngân Miêu một đường hướng tây, bước vào địa giới Thập Vạn Đại Sơn.

Đợi đến khi màn đêm buông xuống, Ngân Miêu mới mang theo hắn đi vào trong một tòa sơn cốc, tìm một chỗ bệ đá rộng rãi dừng chân.

“Điều chế dược luyện hình ở chỗ này sao? "Viên Minh hỏi.

Ngân Miêu ngửa đầu nhìn thoáng qua ánh trăng tròn mông lung trên bầu trời, thanh âm đồng thời vang lên trong thức hải Viên Minh:

"Thần hồn thuộc âm, nơi đây âm khí nồng đậm, thích hợp thần hồn hóa hình.”

Viên Minh gật gật đầu, lấy ra bốn kiện linh tài kia.

Ngân Miêu chợt vung móng vuốt lên, liền có vài món đồ xuất hiện trên mặt đất.

Viên Minh liếc mắt nhìn lại, phát hiện là một bộ dụng cụ nghiền thuốc, một thanh tiểu đao màu bạc, một dược đỉnh, một chén ngọc.

“Dựa theo những gì trên đó, đầu tiên xử lý linh tài. " Ngân Miêu nói xong, chân trước nhấc lên, một nắm giấy bay về phía Viên Minh, sau đó nó chạy sang một bên, nằm úp sấp xuống, nhắm hai mắt lại.

Viên Minh đưa tay tiếp nhận khối giấy, sau khi mở ra nhìn thoáng qua, liền theo như lời trên đó bắt đầu lấy ra quỷ diện thảo, dùng dao nhỏ màu bạc cắt nhỏ, đặt ở trong cối xay giã thành bột phấn.

Sau đó, hắn lại dùng dao nhỏ đè bẹp vảy đen, nặn ra chất lỏng màu nâu, phấn hoa tủ đằng không xử lý nhiều, đem pha nước và khoáy thành dạng sền sệt.

Cuối cùng, Viên Minh đem tất cả mọi thứ, tính cả âm tủy dịch cùng nhau bỏ vào dược đỉnh bên trong rồi thêm nước, nhóm lửa, đun sôi, nấu thành nửa chén dược nước màu đen.

Một lát sau, nước thuốc ngụi đi hóa thành trạng thái sền sệt, nhấp nháy ánh huỳnh quang nhàn nhạt.

Viên Minh khẽ ngửi, ngửi được một mùi thảo dược nhàn nhạt.

“Rồi sao nữa? " Viên Minh nhìn về phía Ngân Miêu.

Ngân Miêu mở một con mắt, cẩn thận đánh giá nước thuốc màu đen vài lần, lười biếng gật đầu.

Viên Minh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, hắn chuẩn bị linh tài chỉ có một phần, không có cơ hội làm lại lần thứ hai.

Viên Minh sau khi lấy lại bình tĩnh, tiếp tục dựa theo chỉ dẫn trên giấy, lấy ra cái bình nhỏ hình giọt nước màu trắng kia, rút nút chai ra, lúc này có một luồng mùi máu tanh nhàn nhạt tản mát ra.

Chính là tinh huyết của Bạch Vũ Độ Nha.

Hắn cẩn thận xoay cái bình nhỏ, nhỏ ra ba giọt tinh huyết vào trong nước thuốc màu đen.

Tinh huyết vừa mới nhỏ vào chén ngọc, tiếp xúc với chất lỏng lúc trước, chưa kịp quấy trộn hỗn hợp, thì liền lập tức phát ra âm thanh "Xùy xùy", giống như nước lạnh hắt lên sắt nung đỏ, ùng ục sủi bọt khí lên.

Viên Minh vội vàng dùng tiểu đao màu bạc khuấy vào chén ngọc.

Rất nhanh, tinh huyết được trộn lẫn với dược dịch, bong bóng khí không còn bốc lớn lên nữa, ngược lại tạo thành một tầng bong bóng nhỏ.

Viên Minh liền nâng chén ngọc lên trong lòng bàn tay, bắt đầu cẩn thận độ pháp lực vào trong chén.

Theo pháp lực của hắn chảy vào, trên chén ngọc sáng lên một tầng hào mang mông lung, bên trong vách chén bắt đầu sáng lên một vòng phù văn phức tạp, nhộn nhạo nổi lên một trận dao động kỳ dị.

Viên Minh chợt cảm giác được, trong bát có một nóng một lạnh, hai cỗ năng lượng truy đuổi lẫn nhau.

Quá trình này giằng co thời gian hết một chén trà, mới rốt cục ngừng lại, trong chén ngọc, màu đen của dược nước nhanh chóng nhạt lại, biến thành màu lam đậm, vô số bóng dáng như khối màu đen di động ở trong nước thuốc, thoáng qua giống như vật sống, thoạt nhìn cực kỳ thần kỳ.

Viên Minh chỉ nhìn thoáng qua, cũng không cần Ngân Miêu mở miệng, hắn liền biết được dược dịch luyện hình này, xem như đã luyện thành.

“Luyện hình dược dịch đã luyện thành, bây giờ đem tấm Dung Hồn Phù này dán ở mi tâm. " Ngân Miêu chẳng biết lúc nào đã tỉnh lại, móng vuốt vạch trên mặt đất, một tấm phù giấy đỏ sậm rơi xuống trước người.

Viên Minh cầm lên nhìn, phát hiện phù giấy không tới hai tấc, mặt trên lấy hoa văn màu vàng vẽ nên một đạo phù văn khéo léo tinh xảo.

Hắn tự nhiên không nhận ra được phù văn này, nhưng từ đường cong phù văn lưu loát phức tạp kia cũng có thể phán đoán ra, so với những thứ hắn học chỉ vì luyện khí, cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhưng nhìn phù văn này, hắn lại có chút do dự.

"Lúc trước chính là ngươi cầu xin ta dạy ngươi công pháp hồn tu, như thế nào, bây giờ lại sợ hãi?" Thanh âm Ngân Miêu kỳ ảo tại trong đầu hắn vang lên, ngữ điệu giễu cợt nhất quán.

Viên Minh cười cười, giơ tay dán lá bùa lên mi tâm của mình.

Trong nháy mắt tiếp theo, hắn chỉ cảm thấy mi tâm nóng lên, lá bùa kia tự động thiêu đốt, hóa thành tro tàn.

Nhưng đạo phù văn kia, lại khắc ở trên trán của hắn.

“Còn không vận chuyển Minh Nguyệt quyết hấp thu? "Thanh âm Ngân Miêu lại vang lên.

Viên Minh không chần chừ nữa, bưng chén ngọc lên, ngửa đầu nuốt xuống.

Sau đó, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai tay bấm quyết, ôm lư hương, vận chuyển công pháp Minh Nguyệt Quyết.

Đôi mắt Ngân Miêu híp lại, nhìn chằm chằm lư hương trong lòng hắn, ngửa đầu vặn vẹo cổ một chút, trong mắt hiện ra một loại thần sắc thoải mái hiếm thấy, chợt nằm sấp xuống bên cạnh Viên Minh cách đó không xa.

Ánh trăng như nước chiếu lên thân một người một mèo, như phủ lên bọn họ một lớp lụa mờ.

Theo dược dịch vào miệng, một cỗ dịch thể nóng lạnh luân phiên theo yết hầu, trượt vào trong bụng Viên Minh.

Bùm!

Viên minh chỉ cảm thấy trong cơ thể mình, có một tiếng sấm chớp, hắn mở to mắt ra.

Ngay sau đó, một cỗ nhiệt lực giống như hơi nước, từ trong bụng hắn bay lên, thôi quét qua tất cả kinh mạch ở nữa trên phần thân thể của hắn, hướng về phía trên mặt hội tụ mà đi.

Thân thể Viên Minh nhịn không được run rẩy lên, tầm nhìn trước mắt hắn cũng bắt đầu trở nên một mảnh mơ hồ, không thể nhìn thấy vật.

Mà thần niệm của hắn, lại không tự chủ được chìm vào trong thức hải, tự động mở ra nội thị.

Viên Minh lúc này nhìn thấy, trong thức hải của mình, từng cỗ khí lưu ấm áp không ngừng tụ tập, cùng với lực lượng thần hồn của hắn bắt đầu dung hợp, khiến cho thần hồn của hắn tựa như bơm hơi không ngừng bành trướng, cơ hồ muốn đem đầu của hắn vỡ ra.

“Giữ vững tâm niệm, vận chuyển Minh Nguyệt quyết, hấp thu dược lực! " Thanh âm Ngân Miêu ở trong thức hải giống như chuông đồng, chấn động vang vọng.

Viên lập tức kiềm chế thần niệm, bắt đầu yên lặng ngâm tụng khẩu quyết, vận chuyển công pháp Minh Nguyệt quyết.

Thần hồn lực trong đầu hắn theo đó vận chuyển, hình thành một vòng xoáy hồn lực, nhanh chóng luyện hóa dòng nhiệt chảy tới.

Theo dòng nhiệt cuồn cuộn tràn vào, thần hồn lực của hắn hóa thành một đoàn sương mù màu lam cực lớn, bên trong có thể nhìn thấy ánh sáng lộng lẫy màu trắng và những vật thể giống như bông màu đen.

Ánh sáng trắng đang cố gắng hấp thu những sợi bông màu đen kia, mà những sợi bông màu đen kia lại đang giãy dụa, cố gắng thoát ly màn sương mù.

Trong lúc sợi bông màu đen giãy dụa va chạm, Viên Minh cũng cảm giác được thần hồn bị xé rách thống khổ.

Đau đớn sắc bén mà mãnh liệt, căn bản không thể chịu đựng được.

Viên Minh thật sự dựa vào những lúc bị phi mao thuật quanh năm cắn trả, mà rèn luyện ra tâm trí kiên cường, mạnh mẽ nhẫn nại xuống.

Thần niệm của hắn nhìn chăm chú vào quả cầu sương mù trong thức hải, càng nhìn càng cảm thấy cổ quái.

Từng sợi bông màu đen muốn thoát ra, bộ dáng này lại giống như từng con quạ đen đang đập cánh, ra sức giãy dụa.

"Ngân miêu nói dung hợp Bạch Vũ Độ Nha, không phải một con sao, tại sao có thể có nhiều như vậy?" trong lòng Viên Minh không khỏi toát ra một ý niệm cổ quái như vậy.

Chỉ là giờ phút này không cho phép hắn phân tâm suy nghĩ nhiều, chỉ có thể chịu đựng đau đớn kịch liệt, toàn lực vận chuyển Minh Nguyệt quyết.

Cùng lúc đó, ánh sáng phù văn trên mi tâm của hắn sáng lên, hóa thành một đoàn ánh sáng màu vàng nhu hòa, dần dần đi vào trong trán của hắn, biến mất không thấy.

Viên Minh chợt cảm thấy dường như trút bớt áp lực, tâm tình dần dần linh hoạt kỳ ảo, luyện hóa chợt trở nên thuận lợi.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trăng tròn dần dần dời lên cao.

Cả người Viên Minh đã sớm thấm ướt mồ hôi, cả người giống như là từ trong thùng nước vớt ra.

Nhưng đúng lúc này, hai mắt của hắn bỗng nhiên mở ra, hai đạo tinh quang lóe sáng chói mắt bắn ra, giống như hai đạo điện quang trong đêm tối.

Trong thức hải của hắn có một đoàn ánh sáng màu đen lơ lửng di động, bên trong bỗng nhiên phồng lên, có một đạo bóng đen bay ra.

Ngay sau đó, đạo thứ hai, đạo thứ ba cũng liên tiếp bay ra.

Mà ở trong lòng Viên Minh, ba con quạ có chùm lông trắng chỗ mi mắt, cũng liên tiếp bay ra, vây quanh đỉnh đầu Viên Minh, xoay quanh bay múa, lên xuống phập phồng.

“Không ngờ thật sự thành công......” Ngân Miêu ngửa đầu nhìn thấy cảnh này, trong con ngươi dị sắc cũng không nhịn được hiện ra vẻ ngạc nhiên.

Giờ phút này, cảm giác của Viên Minh càng thêm ngạc nhiên, trong thức hải của hắn tựa như chiếu ra ba hình ảnh song song, hình ảnh bên trong chính là góc nhìn của ba con quạ.

Tâm niệm của hắn vừa động, ba con quạ lúc này bay lượn, đi theo các hướng khác nhau đi xa.

Hình ảnh xuất hiện trong thức hải của hắn, ngay lập tức được kéo cao và xa hơn, hiển thị những hình ảnh cảnh tượng khác nhau.

Loại cảm giác này thập phần kỳ lạ, Viên Minh trong lúc nhất thời cũng có chút không quá thích ứng, luôn luôn có một loại cảm giác quan sát không kịp, giống như không biết nên nhìn tới nơi nào.

Theo ba con quạ bay càng lúc càng xa, khu vực Viên Minh nhìn thấy trong tầm mắt cũng càng lúc càng lớn, thật giống như thần hồn của mình đang bay ra ngoài, nhưng không có cảm giác thần hồn xuất khiếu, không còn cái loại cảm giác tùy thời bị gió thổi tán.

Hắn lúc này mới hiểu được, thần hồn cần ký thác là dạng cảm giác như thế nào.

Tuy nhiên, chỉ trong một thời gian ngắn, Viên Minh đã cảm thấy một trận mệt mỏi, ba con quạ bay ra bên ngoài, tầm nhìn cũng trở nên ngày càng mơ hồ, giống như muốn ngủ thiếp đi.

Viên Minh nhanh chóng lấy lại tinh thần, gọi cả ba con quạ về.

Đợi đến khi ba con quạ đều một lần nữa chui vào mi tâm của hắn, cái loại cảm giác một lòng ba dụng, phân ra ba góc nhìn, nhìn đồ vật, mới dần dần biến mất, cảm giác mệt mỏi lúc trước cũng theo đó giảm bớt không ít.

Viên minh thở ra một hơi, xoa xoa mi tâm, chậm rãi mở mắt.

“Cảm giác thế nào? " Thanh âm của Ngân Miêu chợt vang lên trong đầu hắn.

“Tinh huyết kia không phải đến từ một con quạ trắng sao? "Viên Minh không trả lời, mà là mở miệng hỏi.

“Tức nhiên là không phải. Ta vốn tưởng rằng ngươi nhiều nhất có thể luyện hình thành công một con, không nghĩ tới sẽ là ba con. " Ngân Miêu nhìn về phía hắn, nói.

“Có gì khác nhau sao? " Viên Minh hỏi.

“Phân tán ra nhiều góc nhìn hơn, có thể mang đến tầm nhìn rộng lớn hơn. Nhưng đồng thời, tiêu hao hồn lực cũng tăng gấp ba lần. " Ngân Miêu trả lời.

“Trách không được mới trong chốc lát, ta đã cảm thấy mỏi mệt rồi. " Viên Minh nói.

"Nhớ kỹ, Thần Hồn Độ Nha tuy rằng có thể mượn hồn lực của ngươi tái sinh, nhưng một khi bị đánh chết, đối với thần hồn của ngươi cũng có tổn thương. Nếu là ba con đồng thời bị diệt, thần hồn của ngươi cũng có nguy cơ tan nát." Sự tình liên quan đến tu hành thần hồn, Ngân Miêu nói càng cẩn thận.

“Đa tạ. " Viên Minh dốc lòng ghi nhớ, kết hợp với thể nghiệm vừa rồi, xem ra lấy thần hồn lực hiện giờ của mình, nếu không cần thiết, vẫn là chỉ vận dụng một con quạ cho thỏa đáng, vả lại một khi phát hiện vấn đề phải kịp thời thu hồi, để tránh phát sinh bất trắc.

“Thần hồn ngươi đã hình thành thành công, nhìn xem năng lực nào đã thức tỉnh. " Ngân Miêu dừng một chút, lại nói thêm.

Lời Nhắn Chương 105
Đã Free 105 chương truyện theo đúng số chương của Tác giả viết, dịch giả không có cắt nhỏ chương. Bắt đầu từ chương 106 của bộ truyện sẽ đưa vào VIP. Mong được các đạo hữu ủng hộ. Giá sẽ rất mềm.
Bạn đang đọc TIÊN GIẢ (bản dịch đầy đủ) của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi caominhthienkg90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.