QUANG CHIẾU THỨC HẢI
Sau vài hơi thở, sắc mặt Viên Minh trở nên dị thường khó coi.
Lần này phi mao thuật cắn trả khác hẳn so với lúc trước, từng đợt xao động không thể diễn tả được, giống như sóng biển dữ dội nổi lên từ trong lòng, so với bất kỳ một lần cắn trả nào trước đó đều mãnh liệt hơn gấp mấy lần.
“Đan dược này tuyệt đối có vấn đề!” Viên Minh sắc mặt tái mét, trong lòng lại có chút khó hiểu.
Hắn tự hỏi, đối với Hô Hỏa trưởng lão cũng coi như là tôn kính, ngoại trừ mỗi tháng nộp huyết thực để đổi lấy giải dược ra, thì không có việc gì để gặp mặt nhau cả, càng không nói đến việc có xảy ra xung đột gì, vậy tại làm sao mà lão muốn hại mình?
Chuyện cho tới giờ này, có suy nghĩ lại cũng chả có ý nghĩa gì.
Viên Minh hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại toàn lực vận chuyển Cửu Nguyên Quyết, tập trung tinh thần, cố gắng chống cự lại cái loại xao động truyền ra từ trong đáy lòng.
Thời gian trôi qua từng chút một, trái tim Viên Minh theo đó trầm xuống.
Phi mao thuật mang đến việc cắn trả không yếu bớt đi một chút nào, một đợt, rồi hơn một đợt, có xu hướng càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Viên Minh hóa bạch viên khoanh chân ngồi xuống đất, hai má trở nên ửng hồng, mồ hôi lạnh từ trán đã không ngừng lăn xuống, hô hấp trở nên nặng nề dị thường.
Đầu ngón tay hắn dài hơn gấp bội, lông vượn bên ngoài cơ thể cũng dài thêm rất nhiều, mọc lộn xộn xõa tung quanh người, ánh mắt hắn đã hơn phân nửa biến thành huyết sắc, chớp động hung quang như là dã thú, khóe miệng không ngừng chảy nước dãi.
Nếu giờ phút này hắn có thể nhìn thấy bộ dáng của mình, hắn sẽ phát hiện mình cùng với Cáp cống lúc trước, thập phần tương tự.
Thân thể bị ăn mòn cùng với dị biến cũng thôi đi, chỉ là thời gian dài chống đỡ như vậy, thì tâm thần của hắn cũng gần như sụp đổ.
"Nỗ lực lâu như vậy, chẳng lẽ đều phải uổng phí sao? Không! Ta không cam lòng!” Viên Minh biểu tình vặn vẹo, thấp giọng rống giận.
Ầm ầm!
Một cỗ sát khí mạnh mẽ dị thường chợt bốc lên, phá tan lực phòng ngự nóng hổi của lư hương, giống như có một thanh chùy cực lớn đánh vào tâm thần của hắn vậy.
Thân thể Viên Minh mãnh liệt run lên, lư hương trong ngực hắn rơi xuống, lăn ra bên ngoài cách mấy thước.
Hắn kinh hãi thất sắc, vội vàng mở mắt đứng dậy, muốn đi nhặt lại lư hương.
Hắn hiện tại có thể dựa vào, chỉ có lư hương thần bí này tản mát ra nhiệt khí, nếu khoảng cách càng xa, thì hiệu quả càng giảm đi rất nhiều.
"Oanh" một tiếng, trong lòng hắn chợt dâng lên một cỗ sát ý càng thêm mãnh liệt, làm cho nhiệt huyết toàn thân sôi trào, hai mắt đỏ như máu.
Không có hơi nóng từ lư hương tương trợ, phòng tuyến mà Viên Minh khổ sở kiên trì trong nháy mắt sụp đổ.
Đầu óc hắn "ong" một tiếng, cả người tê cứng ngã trên mặt đất, tay chân co quắp, bộ lông trên người dường như có sinh mệnh, nhanh chóng lay động, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, từ từ trở nên dài hơn.
Thần trí của hắn cũng bị ý niệm khát máu xâm nhiễm trong đầu, một tia thanh tỉnh cuối cùng gia tốc chìm xuống.
"rào" một tiếng vang nhẹ, một quyển sách từ trong ngực hắn rớt ra, chính là quyển Minh Nguyệt quyết mà Ngân Miêu đã tặng cho hắn.
Ánh mắt ảm đạm của Viên Minh chớp động một chút, trong lúc hoảng hốt, thì nội dung minh nguyệt quyết từng câu từng chữ hiện lên trong đầu của hắn.
Theo quyển điển tịch kia viết, tu thành Minh Nguyệt quyết ngoại trừ có thể có được thủ đoạn hồn tu quỷ dị, tựa hồ còn có tác dụng củng cố tâm thần.
Hắn tâm niệm vừa động, theo bản năng dựa theo minh nguyệt quyết miêu tả mà vận chuyển.
Minh Nguyệt Quyết tu luyện gian nan, hắn hao phí hơn nửa tháng chỉ có thể cố gắng tu luyện sơ sơ một chút ở tầng thứ nhất, đối với cái gọi là vận chuyển thần hồn lực thậm chí còn chưa nắm giữ được, nhưng hiện tại gặp phải thời khắc sinh tử, đầu óc hắn đã không rõ ràng lắm, không cách nào bận tâm đến chi tiết, hắn trực tiếp lướt qua toàn thân, quan sát, gần như cố chấp vận chuyển, ý đồ khống chế hồn lực, trực tiếp xông qua rất nhiều vị trí.
Viên Minh chỉ cảm thấy trong đầu đau nhức, dường như cảm giác có rất nhiều thanh tiểu đao khuấy động trong đó, gân xanh trên trán giật mạnh, lỗ mũi đột nhiên nóng lên, hai luồng máu tươi chợt chảy ra.
Không biết là Minh Nguyệt Quyết phát huy tác dụng, hay là do trong đầu đau đớn kịch liệt, mà cảm giác nóng bức, phát cuồng trong lòng hắn đã dịu bớt vài phần.
Viên Minh giờ phút này trong lòng chỉ còn lại một ý niệm, đó chính là tiếp tục vận chuyển Minh Nguyệt quyết.
Sau một khắc, gân xanh trên trán ngày càng co giật kịch liệt, không chỉ lỗ mũi, mà thất khiếu cũng bắt đầu chảy ra máu tươi.
Sự liều lĩnh của Viên minh, cũng không phải là không có kết quả.
Hắn lúc trước vận chuyển Minh Nguyệt Quyết có thể nhìn thấy được thức hải ở phạm vi rất giới hạn, giờ phút này phiến khu vực này nhanh chóng được mở rộng, hắn đã có thể nhìn thấy gần nửa thức hải, hơn nữa phạm vi theo dõi vẫn đang tiếp tục mở rộng.
Sau vài hơi thở, "Ầm" một tiếng trầm đục vang lên, trong đầu hắn lóe lên một mảnh ánh sáng trắng chói mắt, chiếu sáng toàn bộ phạm vi thức hải.
Nơi này giống như một mảnh hải dương, từng cỗ hồn lực tràn ngập trong đó, vùng ven có chút mỏng manh, càng đi về phía trung tâm càng nồng đậm, mà ở vị trí trung tâm nhất, mơ hồ có một đạo hư ảnh hình người đứng đó.
Bất tri bất giác, hắn đã thực hiện được một bước then chốt, đó là thần thức nội thị, quan sát thức hải!
Sau một khắc, cả người Viên Minh chấn động, chậm rãi mở hai mắt ra, trên mặt đầu tiên là một mảnh mờ mịt, qua một hồi lâu, trong mắt mới lộ ra vài phần tỉnh táo.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghĩ tới cái gì, lập tức nhắm hai mắt lại, buông lỏng thần thức bắt đầu nội thị.
"Chẳng lẽ cái này. Đó có phải là thần hồn của ta không?” Viên Minh tò mò nhìn cái bóng người đứng ở trong thức hải.
Trong thức hải không chỉ có hồn lực, mà còn trộn lẫn rất nhiều sương mù màu đỏ sậm, thoạt nhìn rất giống với hồn lực, hẳn là thứ gì đó cùng loại, tràn ngập cảm giác cuồng loạn.
Viên Minh hơi cân nhắc, liền đoán được sương mù màu đỏ này hơn phân nửa chính là thị huyết sát khí, khiến cho lúc biến thành bạch viên bị nó cắn trả bản thân.
Sương mù đỏ đang ăn mòn sâu vào trong thức hải, đã xâm nhiễm hơn phân nửa thức hải, nơi đi qua hồn lực của hắn đều nhiễm một tia huyết sắc.
Toàn bộ thức hải chỉ có một khu vực nhỏ ở trung tâm, còn miễn cưỡng duy trì bộ dáng ban đầu, nhưng dưới sự ăn mòn của huyết vụ bốn phương tám hướng, cũng đã bắt đầu từ từ biến sắc.
Viên Minh rốt cục hiểu được toàn cảnh khi phi mao thuật ăn mòn thần trí, tâm niệm vừa động, hắn tiếp tục vận chuyển Minh Nguyệt quyết.
Sau khi nhìn thấu toàn bộ thức hải, nhận thức và lý giải của hắn đối với Minh Nguyệt Quyết cũng mơ hồ tăng lên một cấp độ, hồn lực vận chuyển cũng càng thêm tự nhiên.
Một cỗ ý mát mẻ xuất hiện, tựa như ở trên vùng đất khô cằn, rót vào một dòng suối trong vắt, ý thức vốn nhanh chóng đang chìm xuống, thì dường như bắt được một khối gỗ trôi dạt, nên không còn tiếp tục rơi chìm xuống nữa.
“Quả nhiên có hiệu quả!”
Viên Minh trong lòng vừa mừng vừa sợ, một bên tiếp tục toàn lực vận chuyển Minh Nguyệt quyết, một bên cố gắng chống đỡ thân thể, đến nhặt lư hương lên, tiếp tục ôm vào trong ngực.
Theo nhiệt khí từ lư hương thẩm thấu vào, làm cho áp lực của hắn giảm đi không ít, khiến cho Minh Nguyệt Quyết vận chuyển càng thêm thuận lợi.
Lư hương vốn có thể ổn định tâm thần, hơn nữa có Minh Nguyệt Quyết chủ động xuất kích, hai thứ phối hợp với nhau, rất nhanh đã đem ý niệm thị huyết giết chóc trong đầu hắn đè nén xuống, trong thức hải những sương mù màu đỏ sậm kia không thể tiếp tục ăn mòn được nữa.
Huyết quang trong mắt hắn bắt đầu biến mất, thân thể đang nhanh chóng biến dị cũng đã ngừng lại, sau đó chậm rãi khôi phục lại.
Nửa canh giờ sau.
Viên Minh đã trở lại bộ dáng bình thường như trước, da bạch viên cũng biến trở về nguyên dạng, xì một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Hắn thở dài một hơi, thu hồi lư hương, cầm lấy quyển Minh Nguyệt quyết kia, mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
Minh Nguyệt Quyết lại có công dụng hóa giải tình trạng này là việc ngoài dự liệu của hắn, sớm biết như thế, trước kia hắn không nên bỏ dở nửa chừng. Tuy nhiên nếu không phải lần này thứ tự đảo lộn, vô tình lại đạt thành quan chiếu thức hải, thì cho dù hắn có kiên trì hơn nữa, cũng chưa chắc có thể tiến thêm được tấc nào.
Cũng may bây giờ bắt đầu biết cũng không tính là quá muộn.
Đuôi lông mày Viên Minh đột nhiên khẽ động, nghĩ đến khả năng nào đó.
Kết hợp với đủ loại phát sinh lúc trước, hắn bất giác bắt đầu suy đoán, nguyên nhân chính mình bị cắn trả càng ngày càng trầm trọng, có lẽ liên quan đến giải dược từ chỗ Hô hỏa trưởng lão phát mỗi thán, cũng chính là từ chỗ Bích La động.
Chỉ sợ rằng giải dược mà hắn dùng tháng trước, hoặc thậm chí là trước đó nữa, cũng đã ẩn chứa một thứ gì đó gây nên việc cắn trả của phi mao thuật, chỉ là trước đây hắn không thể cảm nhận được, hơn nữa căn bản cũng không nghĩ đến phương diện này, mà đoạn thời gian trước quá trình tìm hiểu Minh Nguyệt quyết, lại vô hình trung khiến cho hắn gia tăng việc khống chế thần thức, từ đó mới phát hiện ra manh mối này.
Phi mao thuật vốn sẽ khiến cho người ta lâm vào điên cuồng, cuối cùng trở thành nhân tiêu không có lý trí, đây cũng là nguyên nhân vì sao chỉ có yêu cầu một ngàn phần huyết thực, nhìn thì như không nhiều, nhưng lại hiếm khi có thú nô nào có thể thành công, vậy Hô Hỏa trưởng lão thông qua đan dược giải độc mỗi tháng một lần, mục đích để gia tốc quá trình cắn trả này, như vậy là vì cái gì đây?
Đến tột cùng là hành vi cá nhân của lão, hay là ý đồ của tông môn Bích La động, nếu như là ý thứ hai, vậy cũng có nghĩa là, tất cả thú nô lông xù đều đang trải qua tất cả những việc này, bởi vì mỗi tháng, mọi người đều phải thông qua những người như Hô Hỏa trưởng lão để thu lấy giải dược.
Nghĩ tới đây, Viên Minh không khỏi phát lạnh sống lưng.
Mà con ngân miêu thần bí bí kia, đại khái đã sớm nhìn ra vấn đề, cho nên mới cho hắn bản Minh Nguyệt quyết này?
Viên Minh sắc mặt âm tình bất định, chuyện hôm nay đầy rẫy khúc mắc, Bích La động thường xuyên cho "giải dược", ngân miêu thần bí khó lường, hết thảy những điều này đều nằm ngoài khả năng dự đoán của của hắn.
"Thực lực! Nhất định phải mau chóng tăng lên thực lực, bằng không chỉ sợ là chết lúc nào cũng không biết a.”
Hắn nắm chặt tay lại.
Ngay lúc này, một đạo thanh quang hiện lên, cửa đá động quật bị chém thành hai nửa, ầm ầm ngã xuống, cuốn lên một mảng lớn bụi bặm.
Viên Minh bất ngờ đứng lên, bấm quyết thi triển phi mao thuật, trong nháy mắt hóa thành hình thái bạch viên.
Bụi bặm ngoài cửa động chậm rãi phiêu tán, hiện ra ba đạo nhân ảnh.
Hai người đầu tiên lại là Khôn Đồ và Hô Hỏa trưởng lão, phía sau Khôn Đồ có một người đứng đó, lại là một nữ tử áo đỏ chột một con mắt, vẻ mặt có chút lạnh lùng, tựa hồ là người hầu của Khôn Đồ.
"Khôn Đồ! Hô Hỏa trưởng lão! "Viên Minh nheo mắt lại thành một khe nhỏ.
Khôn Đồ bước chân phải lên, tựa hồ muốn bước vào động, gã nhìn thấy Viên Minh đang yên đang lành đứng ở nơi đó, vẻ mặt sửng sốt.
"Hô hỏa, không phải ngươi nói hàm lượng linh tê hương trong thuốc gấp mười lần sao, tại sao tên Viên minh này vẫn còn tỉnh táo hả?" Khôn Đồ xoay người hướng hô hỏa trưởng lão.
"Quả thật kỳ quái, hàm lượng linh tê hương gấp 10 lần, đủ để cho nó trực tiếp hôn mê, thậm chí trực tiếp chết bất đắc kỳ tử mới đúng." Hô Hỏa trưởng lão cũng rất ngoài ý muốn.
Hai người không hề kiêng dè đối thoại, căn bản không coi Viên Minh là cái gì.
"Tất cả đều là hai ngươi giở trò quỷ! Viên mỗ chỉ là một thú nô lông xù bình thường, vì sao hai ngươi lại nhắm vào ta như vậy?” Viên Minh nghe hai người nói chuyện, trong lòng tự tin với suy đoán của mình, lạnh giọng nói
"Ta không có hứng thú giải thích, ngươi đi làm quỷ hồ đồ đi." Khôn Đồ cười lạnh một tiếng, trong tay phải có một đoàn ánh sáng xanh lóe lên.
"Là bởi vì Trần Uyển." Viên Minh đột nhiên nói, ngữ khí khẳng định.
Khôn Đồ nghe nói lời này, biểu tình hơi cứng đờ.
Viên Minh từ biểu tình của Khôn Đồ phán đoán ra mình đã đoán đúng, ngày đó hắn cứu Trần Uyển chỉ thuận tay mà làm, cũng không có ý đối nghịch với Khôn Đồ, với địa vị chênh lệch giữa hai bên lúc ấy, hắn làm sao có thể tự đùa giỡn với chính mình.
Chỉ là không thể tưởng được khôn đồ lòng dạ hẹp hòi như vậy, cũng bởi vì một chút chuyện nhỏ như thế, liền muốn đuổi cùng giết tận với mình.
"Nếu ngươi đã đoán được, ta sẽ để cho ngươi chết rồi hiểu rõ, hiện giờ thân phận của ta đã không còn như xưa nữa, chuyện kia tuy rằng chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng ta sẽ không lưu lại bất kỳ hậu hoạn nào cho tiền đồ của mình, cho nên hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này, kiếp sau muốn xen vào việc của người khác, nhớ mở to mắt!" Khôn Đồ hiển lộ ra tia lạnh, lời còn chưa dứt, hai tay liền bấm quyết đồng loạt giơ lên cao.
Hai thanh sắc phong nhận rộng lớn từ trong tay hắn bắn ra, ô ô thẳng hướng Viên Minh mà đi, so với thanh lang tọa kỵ ngày đó phát ra phong nhận, lớn hơn một vòng, tốc độ cũng nhanh hơn.
Đăng bởi | caominhthienkg90 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |