CẤP ĐỘ HẠ ĐẲNG NHẤT
Thấy Viên Minh không trực tiếp bị lôi ngã, trong mắt Phương Cách hiện lên một tia tán thưởng, nhưng chớp mắt đã trở lại trạng thái như thường, mở miệng nói:
"Trước tiên người chăm chú xem ta làm mẫu, sau đó tự mình thử luyện tập.”
Nói xong, y khéo léo châm lửa rồi thêm than vào, đợi đến khi ánh lửa sáng lên, lại cầm một thanh bột phấn màu vàng, hướng Lò lửa rắc xuống.
Âm thanh vù vù vang lên
Lò lửa chợt dâng lên một đoàn hỏa diễm màu đỏ vàng, chiếu rọi hai má vuông vức có góc cạnh rõ ràng của Phương cách, nhiệt độ chung quanh trong nháy mắt liền tăng lên gấp đôi.
"Bột này là chất dẫn cháy, làm từ lưu huỳnh, tiêu thạch và các vật khác phối hợp mà thành, có thể tiết kiệm không ít thời gian á. Hôm nay ngươi chỉ cần luyện tập công đoạn rèn, trước tiên dùng sắt thô nung cho nóng chảy.” Phương Cách vừa nói, vừa gắp một khối sắt to bằng bàn tay, độ dày cỡ một tấm gạch vuông, đưa vào trong lò lửa nung lên.
Không bao lâu sau, khối sắt đó đã bị nung đến đỏ bừng.
"Xem kỹ, ta chỉ biểu diễn một lần thôi." Phương Cách nói xong, lấy thiết chùy từ trong tay Viên Minh.
Chỉ thấy y xoắn quần lên làm ra tư thế trung bình tấn, đặt phôi sắt lên đe, một tay cầm kẹp, một tay xoay thiết chùy, hướng phôi sắt đỏ rực mà giáng xuống.
Lúc y vung cánh tay lên, từng cái cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, gân tay nổi lên, toàn bộ cánh tay tựa như vẽ thành vòng tròn giữa không trung, mang theo một loại cái đẹp lực lượng khó mà giải thích được.
"Đinh đinh đang đang"
Thiết chùy hạ xuống, truyền ra thanh âm đinh đang trong vắt, từng tia lửa bắn tung tóe.
Ánh mắt Viên Minh nhìn chằm chằm từng bước động tác của Phương Cách, cẩn thận quan sát phương thức phát lực của y, trong lòng âm thầm phỏng đoán.
"Đang"
Lại một âm thanh đinh đang truyền ra từ thiết chùy trong vắt nổi lên, lại bắn tung tóe từng tia lửa, động tác gọn gàng dứt khoát, không có chút chần chừ nào.
"Quá trình nhìn cũng không phức tạp lắm, chỉ cần làm theo là được, nhìn cũng không phải kiểu quá khó khăn gì." Viên Minh thầm nghĩ trong lòng.
Hơn mười chùy qua đi, động tác của Phương Cách bắt đầu tăng nhanh, tốc độ vung cánh tay tăng lên gấp bội, thanh âm "đang đang" liên tục vang lên, tia lửa bắn tung tóe cũng liên tục hắt lên, giống như pháo hoa vậy.
Viên Minh nhìn, ánh mắt bắt đầu thay đổi.
Tầm mắt của hắn có chút lay động, ánh mắt giống như mất đi độ dài tiêu cự, nhưng hai tai lại không tự giác, mà dựng thẳng lên, hết sức chăm chú muốn thông qua tai và mắt, đem động tác của đối phương quan sát thấu triệt hơn một chút.
Mặc dù trong hỏa phường, đồng thời những người rèn sắt như thế này, không tới một trăm, thì cũng có tám mươi người, nên thanh âm rất là lộn xộn, nhưng cho dù là thế, thì thanh âm thiết chùy giáng vào phôi sắt của Phương cách, lại rõ ràng rơi vào trong tai Viên Minh.
Không phải bởi vì hắn ở gần, mà là bởi vì thanh âm kia, rõ ràng so với những người khác càng thêm trong trẻo, hơn nữa còn mang theo một loại nhịp điệu độc đáo không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung được.
Viên Minh nhíu mày, nghe tiếng búa giáng đinh đang, yên lặng đếm số lần giáng xuống.
Đây là thói quen độc đáo của hắn, giống như lúc trước vừa mới tiến vào thập vạn đại sơn, hắn sẽ âm thầm để lại ký hiệu trên đường đi, ở trong đầu vạch ra một lộ trình, ngay từ đầu, hắn đã quan sát và ghi nhớ tất cả chi tiết.
Sau mười tám lần vung chùy giáng xuống của Phương cách, thì y bắt đầu gia tăng tốc độ giáng, đợi đến khi chùy thứ ba trăm sáu mươi giáng xuống, thì lần thứ hai y lại tăng tốc độ giáng, hiện tại đã là năm trăm ba mươi mốt chùy được giáng xuống phôi sắt.
Nhìn đến thời điểm này, tâm tình của Viên Minh so với lúc trước, đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn đã ý thức được, loại phương thức rèn sắt dựa trên luyện khí này, tuyệt không đơn giản chút nào.
Chỉ riêng một điểm mà nói, cũng đã có thể nhìn ra chỗ bất phàm.
Kể từ lúc Phương cách bắt đầu vung mạnh cánh tay dùng thiết chùy giáng vào phôi sắt, ngoại trừ lúc đầu ở trong Lò lửa nung nóng phôi sắt ra, thì không tiến hành tôi luyện qua lò lửa nữa.
Nhưng khối phôi sắt kia vẫn duy trì được trạng thái đỏ rực, thủy chung không có nữa điểm hạ nhiệt.
"Đã tám trăm năm mươi chùy rồi, lại bắt đầu gia tốc tiếp." Ánh mắt Viên Minh ngưng tụ, trong lòng thầm nghĩ.
"Đinh đang..."
Lúc này thanh âm đinh đang của thiết chùy giáng xuống, đã trở nên thập phần liên tục, ngay cả tiếng vang vang lên, tựa như tiếng những hạt ngọc châu rơi xuống bàn, "Đinh đinh đương đương" thập phần dễ nghe.
Trong quá trình giáng xuống, Phương Cách còn đang dùng tốc độ cực nhanh không ngừng lật qua lật lại miếng phối sắt, động tác cực kỳ thành thạo thuận lợi.
"Giáng liên tục như vậy, lực lượng và sức chịu đựng cần thiết cũng không tầm thường, tu vi phương cách sư huynh này rõ ràng không thấp." Viên Minh nhìn gương mặt nghiêm túc của Phương cách, khuôn mặt gần như không có cảm xúc, trong lòng thầm nghĩ.
Ngay khi hắn đếm đến chùy thứ một ngàn, thì một mảnh tia lửa cuối cùng văng lên tung tóe, Phương Cách cũng ngừng giáng.
Y đem thiết chùy đặt ở một bên, trên đe sắt màu đen bây giờ, chỉ còn lại khối sắt lớn bằng bàn tay kia, vẫn nóng bỏng đỏ rực, đang từ từ đổi màu nguội lại, cho đến khi lộ ra từng tầng lớp đường vân tinh mịn do rèn đúc kết cấu mà thành.
Ánh mắt Viên Minh ngưng tụ, chỉ thấy hoa văn được rèn ra tầng tầng lớp lớp, chẳng những thập phần tinh mịn, vả lại độ dày đường vân của mỗi tầng đều đại khái tương đương nhau, thoạt nhìn rất đẹp mắt, thập phần không tầm thường.
"Bất kể sử dụng vật liệu gì, bình thường rèn luyện sắt tinh chế, ít nhất trải qua ngàn lần chuy kích như thế sau đó, mới có tư cách để để luyện chế pháp khí. Được rồi, ngươi thử đi.” Phương Cách nói xong, dập tắt ngọn lửa trong Lò, nhường lại vị trí cho Viên Minh.
Y đây là muốn bắt đầu dạy từ lúc bắt đầu nhóm lò, hiển nhiên là đã suy xét đến tình huống của Viên Minh, xem như thập phần tỉ mỉ.
Viên Minh gật gật đầu, đi lên phía trước, cởi da thú cùng trường kiếm bên hông xuống, đặt ở một bên.
Sau đó, hắn mới nhớ lại cách làm lúc trước của Phương Cách, sau dó bắt đầu châm củi đốt lửa.
Viên Minh nghiêm ngặt dựa theo phương thức bắt đầu thực hiện, liếc mắt một cái, rất nhanh ngọn lửa đã bùng lên.
Phương cách ở một bên nhìn thấy, âm thầm gật đầu, hắn đối với loại sư đệ nghiêm túc học tập này, rất có hảo cảm.
"vù vù"
Một nắm bột phấn dẫn cháy được rắc xuống, nhiệt độ trong Lò lửa trong nháy mắt tăng lên.
Viên Minh gắp một khối sắt, đưa vào trong Lò lửa, bắt đầu tính thời gian nung nóng.
Đợi đến khi phôi sắt bị nung đến đỏ bừng, hắn lập tức gắp nó ra, đặt lên trên đe sắt, xách thiết chùy lên, bắt đầu giáng xuống.
"đinh đang đinh đang"
Một mảnh tia lửa văng lên, Viên Minh không khỏi nhíu mày, thanh âm giáng xuống có chút nặng nề, không trong trẻo như của phương cách.
"Là thời gian nung nóng không đủ, hay là lực lượng quá nhẹ?"
Viên Minh mạnh mẽ đè nén nghi ngờ trong lòng, bắt đầu xoay tròn cánh tay, tiếp tục giáng xuống.
Từng thanh âm liên tục giáng xuống vang lên, trên đe sắt tia lửa văng khắp nơi, thanh âm cũng bắt đầu trở nên trong trẻo vài phần.
Sau khi giáng xuống được mười tám lần, pháp lực trong cơ thể của Viên Minh âm thầm vận chuyển lên, lực lượng vung chùy tăng lên, tốc độ cũng bắt đầu tăng nhanh.
Phương Cách nhìn thấy một màn này, lông mày khẽ nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Viên Minh càng vung chùy, càng cảm thấy kinh ngạc, động tác giáng xuống liên tục nhìn như đơn giản này, so với trong tưởng tượng của hắn càng thêm tiêu hao lực lượng, mới qua mấy chục chùy, cánh tay hắn đã có từng đợt cảm giác đau nhức đánh bật lại.
Chờ qua một trăm năm mươi chùy sau đó, cái loại cảm giác đau nhức này tăng lên gấp bội, đã bắt đầu làm chậm lại tốc độ của hắn.
Chờ khi hắn gõ tới một trăm tám mươi chùy, tốc độ đã biến thành bộ dáng, như lúc mới bắt đầu vung chùy, mà khối thiết phôi trên đe sắt kia, cái màu đỏ rực, rõ ràng đã bắt đầu trở nên tối sầm.
"Được rồi, không cần tiếp tục đập nữa." Phương Cách kêu Viên mình ngừng lại.
Trong mắt y hiện lên vẻ thất vọng, tư chất của viên Minh cũng không tốt như y kỳ vọng.
"Sư huynh, ta còn có thể tiếp tục." Viên Minh trong miệng thở hổn hển, nói.
"Không cần, cho dù tiếp tục đập, thì khối thiết phôi này cũng là thành phẩm không đạt tiêu chuẩn rồi." Phương Cách nói, ngữ điệu vẫn không nhanh không chậm.
"Tại sao vậy?" Viên Minh buông thiết chùy xuống, lau mồ hôi trên trán, nghi hoặc nói.
"Quá trình này của chúng ta gọi là rèn, cũng được gọi là luyện phôi. Trên thực tế chính là thông qua việc liên tục không ngừng chùy kích, đem tạp chất trong sắt đánh ra. Muốn bảo đảm độ dẻo tốt nhất và trạng thái tốt nhất của thiết phôi, ít nhất cần một ngàn lần chùy kích, mà một ngàn lần chùy kích này, không thể ngưng giữa chừng. Ngươi có biết tại sao như vậy không?” Phương Cách chậm rãi giải thích, sau khi hỏi ra vấn đề cuối cùng, nhìn về phía Viên Minh.
Viên Minh đã đoán được đáp án, nói:
"Trong quá trình sư huynh đập xuống lúc trước, không có đem phôi thiết đi tôi lại trong lò lửa, nên cần thông qua việc liên tục không ngừng chùy kích, để bảo đảm nhiệt độ của sắt thép đúng không?”
"Không sai, hơn nữa theo tạp chất trong sắt càng ngày càng ít, nhiệt độ của nó càng ngày càng khó duy trì, cho nên mới càng đập càng nhanh. Và một khi tốc độ giữa chừng chậm lại, phôi sắt không khỏi bị nguội sẽ khiến nó bị giòn và độ dẻo sẽ giảm lại, sinh ra hư hỏng.” Phương Cách gật gật đầu, nói.
Viên Minh nghe vậy, trong lòng đã rất sửng sốt, nhìn như việc rèn khá đơn giản, nhưng thực chất cũng không dễ dàng.
"Sư huynh, vậy phải như thế nào, mới có thể đạt tới cấp độ như ngươi, vung chùy không ngừng?" Viên Minh ngẩng đầu, chân thành hỏi.
"Trước tiên nói một chút, lúc trước ngươi đã quan sát cách ta luyện phôi, và ngươi cũng đã thử qua, vậy ngươi có cảm thụ gì?" Phương Cách cũng không trả lời, mà là hỏi Viên Minh.
"Lúc trước, ta chú ý động tác vung chùy của sư huynh, ước lượng được sức mạnh vung chùy của sư huynh, cũng chú ý mỗi lần sư huynh tăng tốc, thậm chí chú ý thanh âm của sư huynh lạc chùy không giống những người khác, nhưng khi ta làm, thật sự chênh lệch quá xa." Viên Minh suy nghĩ một chút, nói.
"Có thể chú ý tới những thứ này đã rất không dễ dàng, nhưng mà ngoại trừ không nhìn thấy pháp lực lưu chuyển của ta ra, thì ngươi cũng không chú ý tới nhịp thở của ta." Phương Cách gật gật đầu, nói.
"Nhịp thở?" Viên Minh nhíu mày.
"Tiết tấu nhịp thở, là cơ sở của tiết tấu luyện phôi của ngươi, điểm này rất trọng yếu. Bất quá ngươi tuy rằng không chú ý, nhưng lúc trước vung chùy, tiết tấu lại duy trì không tệ, xem như là việc ngoài ý muốn, bất quá ngày sau còn cần duy trì thêm nữa.” Phương Cách nói.
"Sư huynh, vậy vấn đề của ta là?" Viên Minh hỏi, đây là điều hắn quan tâm nhất.
"Vấn đề rất nhỏ không cần phải nói nhiều, vấn đề lớn nhất của ngươi, một là lực lượng không đủ, hai là kinh nghiệm không đủ. Những thứ này đều không phải nhất thời có thể giải quyết, cần phải trải qua nhiều năm tu luyện, mới có thể giải quyết được.” Phương Cách khoanh tay, nói.
Viên Minh suy nghĩ một chút, lại hỏi:
"Những sư huynh khác giống như sư huynh, có thể vung chùy liên tục ngàn cái, có nhiều không? ”
"Ngươi muốn hỏi, cấp độ như ngươi, ở trong sư huynh đệ tính như thế nào chứ gì?" Phương Cách hỏi ngược lại.
Viên Minh có chút xấu hổ, gật gật đầu.
"Hạ đẳng." Phương Cách sư huynh thẳng thắn.
Viên Minh nghe vậy sửng sốt, thế nào cũng không nghĩ tới, lại là đáp án như vậy, càng có chút xấu hổ.
Ai ngờ phương cách sư huynh tựa như hoàn toàn không biết, vuốt cằm trầm ngâm tiếp tục bổ thêm đao nữa:
"Lần đầu tiên thử, chỉ có thể liên tục vung chùy một trăm tám mươi ba lần, xem ra... Kỷ lục tồi tệ nhất trong lịch sử rồi. ”
Đăng bởi | caominhthienkg90 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |