Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Người Nhòm Ngó!

Phiên bản Dịch · 1099 chữ

Tiếng cười khẽ kia vang lên: “Nó ăn ở nhà các ngươi, ngủ ở nhà các ngươi, sao ngươi lại không quyết định được? Ngươi lên tiếng nói, chẳng lẽ nó còn dám lật trời? Nghe nói nó vừa một mình chạy ra ngoài, tới tận tối hôm qua mới trở về, xảy ra loại chuyện này cũng là do ngươi nuông chiều quá mức, nếu là thằng nhóc nhà chúng ta thì lúc nó trở về ta nhất định phải đánh gãy chân nó!”

Đối phương hừ một tiếng, lại cất giọng điệu dồn dập: “Trước tiên ngươi đừng vội từ chối, ta nói thật cho ngươi biết, lần này là đích mạch trong tộc có người cần, bởi vậy đối phương mới để ta tới làm người trung gian. Nếu Dư Khuyết biết điều, chỉ cần một chút gì đó rơi từ kẽ ngón tay của các vị đại nhân vật xuống, không nói đến chuyện khác, muốn tìm cho nó một công việc cũng rất dễ dàng. Đến lúc ấy, nó lại làm việc mấy năm, tự mình vay tiền nuôi một con gia thần, kiếm một người vợ trong tộc, đời này vậy là đầy đủ rồi!”

Nghe đến đó, thúc phụ thoáng im lặng, rất lâu vẫn không nói gì.

Dư Khuyết nằm trong phòng, hắn đã nghe rõ ràng cuộc đối thoại của hai người bọn họ, chỉ biết cười lạnh nói: “Quả nhiên, dù ta cũng được xem như một nửa tộc nhân của Phục thị, nhưng muốn thi tiểu cử, muốn tìm đường ra thì chắc chắn sẽ gặp phải đủ loại trở ngại tìm tới tận nhà.”

Trong nháy mắt, lòng trung thành với tông tộc Phục thị vốn đã ít ỏi của Dư Khuyết lại gần như hóa thành hư không.

Lại nói, sở dĩ lần này hắn mạo hiểm ra ngoài tìm quỷ, ngoại trừ chút xúc động của thiếu niên nghé con không sợ cọp thì nguyên nhân không nhỏ chính là bản thân không thể không làm như vậy. Bởi vì tám chín phần mười là tới độ tuổi hắn có thể thi tiểu cử sẽ có người để mắt tới danh sách trung liệt mà phụ thân hắn đã dùng cả tính mạng của mình để lưu lại cho hắn, thậm chí bọn họ cũng mơ ước thành tích tiên học của hắn, nên muốn thế thân hắn!

Phải biết rằng với lý lịch tiên học của Dư Khuyết, lại cộng thêm một danh sách trung liệt của phụ thân hắn, thì chỉ cần có được một con gia thần không tệ là xác suất được lên bảng trong tiểu cử đã vượt quá năm phần rồi. Nếu phía sau lại có tông tộc hỗ trợ, có thể nói là xác suất được lên bảng tiểu cử chính là mười phần chắc chín.

Nếu đối phương là học sinh bình thường hoặc có gia đình không khá giả, có thể sẽ vì lịch duyệt không sâu, tin tức không linh thông nên không thể nghĩ tới chuyện thế thân, thậm chí dù có biết cũng sẽ không tin. May là Dư Khuyết khác biệt, hắn chẳng những có trí nhớ của kiếp trước, đời này còn là người họ khác sống trong dòng họ Phục thị, từ nhỏ đã có cảm giác ăn nhờ ở đậu mãnh liệt, vậy nên mới sớm đề phòng điểm này.

Ai ngờ hiện tại lại thực sự không nằm ngoài dự liệu của hắn, người trong tộc đã tìm tới, muốn ăn rớt gia đình “tuyệt hậu” này rồi.

Tiếng nói chuyện trong phòng khách chật hẹp vẫn tiếp tục vang lên: “Haizz, lão Dư này, dù ngươi không suy nghĩ cho cháu trai thì cũng phải suy nghĩ cho chính mình, suy nghĩ cho hai đứa con của mình chứ? Ngươi nghĩ đi, từ khi ngươi tới Phục thị, có phải trong tộc chưa bao giờ bạc đãi ngươi không? Đã thế còn kiếm cho ngươi một công việc ổn định ở Dạ Hương Ty nữa.”

Người nọ khuyên nhủ với vẻ chân thành: “Khuyết Nhi còn nhỏ, không hiểu nhân gian khổ sở ra sao, ngươi lại không còn trẻ, nếu được quý nhân dìu dắt...”

Nghe đến đây, Dư Khuyết cau mày, hắn không tiếp tục nghe lén nữa, càng không muốn thăm dò tâm tư của thúc phụ nhà mình.

Phịch!

Hắn lập tức bật dậy từ trên ván giường, thình thịch vài bước đi tới, đá văng cánh cửa phòng của mình, cười lạnh nói: “Châm ngòi ly gián hay lắm, đúng là một tên thuyết khách miệng lưỡi dẻo quẹo! Không hổ là con chó già được Phục thị nuôi.”

Tiếng nói chuyện trong phòng khách lập tức im bặt, ngay cả làn khói cũng có cảm giác vừa ngưng đọng ngay giữa không trung.

Thúc phụ và người của Phục thị đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Dư Khuyết.

Bốp!

Thúc phụ lập tức cầm tẩu thuốc trên tay đập mạnh lên tường một cái, mắng: “Dư Khuyết, ai dạy ngươi nói chuyện với trưởng bối như vậy! Xem ra đúng là ta đã chiều ngươi tới mức coi trời bằng vung rồi.”

“Mau tới xin lỗi Thập Thất thúc!” Hai hàng lông mày của thúc phụ dựng thẳng lên, sau đó lại đổi sang dáng vẻ áy náy khó xử, ha ha cười nói với một người khác: “Thập Thất thúc, hài tử ấy mà, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ.”

“Hừ!” Phục Thập Thất bị Dư Khuyết gọi là “con chó già”, trong miệng khẽ hừ một tiếng thật mạnh, sau đó chậm rãi cầm chén nước trà trên băng ghế trước mặt lên, nhấp một hơi rồi phun ra: “Phì! Ta nói này lão Dư, dù ngươi là người của Dạ Hương Ty nhưng vì sao khẩu vị cũng quái dị như vậy? bọt trà này đã thối đến bốc mùi rồi, bảo người ta làm sao nuốt trôi được?”

Dư Khuyết nheo mắt nhìn, sắc mặt càng lạnh hơn. Trà hôm nay pha rõ ràng là Phổ Nhĩ thượng đẳng thúc phụ ngẫu nhiên có được lúc mừng năm mới, bình thường một tháng mới dám bỏ ra uống một - hai lần cho đỡ thèm.

Nhưng thúc phụ lại vội nói: “Chiêu đãi không chu đáo, chiêu đãi không chu đáo, chắc để lâu quá nên hỏng rồi. Để mai ta tới chợ Cản Quỷ kiếm ít trà xanh mới hái, vẫn còn non mềm, đến lúc đó lại mời ngài đến làm khách một phen.”

Bạn đang đọc Tiên Gia (Dịch) của Bố Cốc Liêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.