Chó Mèo Đấu Nhau!
Dư Khuyết hạ xuống phía trước nhà ngang, động tĩnh của hai người lập tức thu hút sự chú ý của cả tòa nhà. Từng cánh cửa sổ mở ra, người trong lầu lúc ấy, không cần biết là đang làm gì, tất cả đều thò đầu ra xem náo nhiệt.
Dư Khuyết đứng thẳng trong ánh mắt mọi người, cười nhìn Phục Thập Thất trên lầu: “Lão cẩu, ngươi cũng xứng tới dạy dỗ người khác sao?”
Phục Thập Thất bị chọc tức đến mức gia thần trong người cũng muốn nhảy dựng lên, trong miệng gầm thét, lòng đầy phẫn nộ, không ngờ ông ta cũng bất chấp tất cả để nhảy từ lầu bốn xuống theo Dư Khuyết, nhưng vừa rơi xuống đất, sắc mặt kẻ này đã trở nên cứng đờ.
Bởi vì gia thần bị lão trói buộc vốn không có sở trường bật nhảy, đột nhiên rơi từ lầu bốn xuống kiểu này, dù không khiến bản thân bị thương nặng, nhưng hai chân cũng truyền đến cảm giác đau đớn, quan trọng hơn là tinh khí trong người Phục Thập Thất đột nhiên tiêu hao không ít.
“Tiểu tạp chủng, biết tính kế đấy!” Phục Thập Thất quát khẽ, thân mình lập tức phủ phục trên mặt đất, bày ra một bộ quyền pháp: “Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, ngươi cho rằng dựa vào đó là có thể đánh thắng được lão tử à?”
Hàn quang trong mắt ông ta chợt lóe.
Nếu như vừa rồi Phục Thập Thất chỉ nói mấy câu ác độc ngoài miệng chủ yếu là để hù dọa chứ không dám thật sự phế bỏ Dư Khuyết thì hiện tại bị Dư Khuyết tính kế như vậy, ông ta đã cảm nhận được hắn dù còn nhỏ nhưng tâm tư lại tàn nhẫn, kín đáo khó lường, trong lòng đã bắt đầu ngấm ngầm thay đổi suy nghĩ, không muốn để lại mối nguy cho mình lúc tuổi già.
“Thập Thất thúc, hạ thủ lưu tình!” Đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ trong nhà ngang, là giọng của thúc phụ. Thúc phụ nhìn hai người Dư Khuyết dưới lầu, sắc mặt vô cùng căng thẳng, trên mặt cũng lập tức cũng dâng lên từng luồng khí xám, sau khi cắn răng một cái, cả ông ấy cũng muốn nhảy xuống.
Động tác này của thúc phụ lúc này đã khiến Dư Khuyết dưới lầu hơi phân tâm. Bởi vì gia thần thúc phụ nuôi dưỡng vốn không phải loại có thể gia tăng khí lực, rèn luyện gân cốt, nó chỉ là một con gia thần quái đèn lồng mà thôi, thúc phụ dùng nó để đi đường đêm còn được, nếu thật sự nhảy xuống từ lầu bốn, kiểu gì cũng gặp phải kết cục như phàm nhân, không chết cũng tàn.
May mà thúc mẫu đã kịp thời xuất hiện sau lưng thúc phụ, bà ấy hét to: “Lão Dư, ngươi không muốn sống nữa à?”
Bị thúc mẫu kéo một cái, sắc mặt thúc phụ hơi chuyển trắng, lúc này cũng tỉnh táo lại, ông ấy không kịp nói gì đã vội vàng guồng chân chạy xuống cầu thang.
Đúng vào lúc này, Phục Thập Thất thừa dịp Dư Khuyết phân tâm đã nhào tới trước mặt hắn.
“Người trẻ tuổi, trong lúc chém giết mà ngươi lại dám phân tâm sao?” Tiếng cười gằn vang lên bên tai Dư Khuyết, cái miệng nhỏ đầy dãi nọ cũng mạnh mẽ cắn về phía cổ Dư Khuyết từ sau lưng. Chỉ thấy toàn thân Phục Thập Thất đã mọc ra lông xám, giống như cẩu nhân lang nhân, răng nanh sắc nhọn, quỷ khí dày đặc.
Cảnh tượng này rơi vào mắt đám người trong lâu, lập tức khiến tất cả hoảng hồn đến mức phải kinh hô:
“Nếu cứ thế mà cắn một cái, tiểu tử Dư Khuyết này không chết cũng mất nửa cái mạng.”
“Chó mèo đấu nhau, tiểu tử Dư Khuyết này không nên cứng rắn chống lại lão cẩu kia ở nơi đất bằng này chứ?”
Nhưng bọn họ còn chưa nói thầm xong đã càng thêm kinh ngạc:
“Ôi! Ôi!”
Bởi vì Dư Khuyết bên dưới không hề lựa chọn di chuyển thân thể trốn tránh, chỉ có mỗi cái cần cổ của hắn là khe khẽ lay động mà thôi.
Nghĩa là... hắn tùy ý để cho Phục Thập Thất dùng răng nhọn cắn lên cổ mình.
“Lão cẩu, ngươi chỉ có mỗi trò xiếc này thôi sao?” Cái cổ của Dư Khuyết xoay ngược lại hơn chín mươi độ, bật cười nhìn Phục Thập Thất đang cắn vào cổ mình.
Rítt! Tiếng gào thét không phải tiếng người chợt phát ra từ trong miệng Dư Khuyết, hắn vươn móng vuốt, đập vào mặt Phục Thập Thất, mạnh mẽ vỗ vào mũi và mắt của đối phương.
Phục Thập Thất trợn trừng mắt, ông ta thực sự không hiểu vì sao, rõ ràng là Dư Khuyết đã bị mình cắn trúng rồi, nhưng vẫn làm như không có việc gì.
Chỉ một thoáng như vậy hồi triền đấu cận thân đã xảy ra ngay phía trước nhà ngang. Một bên là lão cẩu nhiều năm gia thân, một bên là miêu quỷ âm tà phụ thể, bên nào cũng quỷ khí âm u, hung tính mười phần.
Tuy Phục Thập Thất không phải là tiên gia, nhưng lại rất thân thuộc với gia thần, hơn nữa trong tay ông ta còn nắm giữ một bộ cẩu quyền không tệ, nhiều lần rơi vào ẩu đả đều có thể chiếm được thượng phong, không phải cắn chỗ này của Dư Khuyết thì cũng là chộp trúng chỗ khác của Dư Khuyết.
Nhưng ngay cả khi rơi vào hoàn cảnh như thế, Dư Khuyết cũng chỉ cần bảo vệ cửu khiếu của mình, còn lại thì để mặc cho đối phương tùy ý tấn công.
“Cương thi?!” Lúc này Phục Thập Thất và một vài người đang quan sát cuộc chiến từ bên ngoài kia, rốt cuộc cũng nhận ra một chút manh mối.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |