Giáo Hóa Gia Thần!
Tuy làm ra hành động thô bạo như vậy sẽ để lại rất nhiều nhược điểm cho người ta chỉ trỏ, nhưng dù sao cũng tốt hơn là ngồi yên để bản thân bị người khác chơi chiêu 'dùng nước ấm nấu ếch', từ từ dồn ép đến chân tường, để đến cuối cùng vừa bị buộc phải đồng ý lại còn phải cảm ơn người khác đã giơ cao đánh khẽ!
Ngoài ra, Dư Khuyết ngồi trong căn phòng tăm tối, nhìn móng vuốt sắc nhọn trên tay mình, trong mắt không giấu được sự hưng phấn: “Đây chính là pháp lực!”
Trước kia, mỗi khi gặp phải chuyện bị kẻ khác bức bách bực này, thân là tiểu dân như hắn, cũng chỉ là hai hướng để lựa chọn, hoặc là lui lại nhường một bước, hoặc là đợi người bề trên hoặc nha môn đến xử trí, có khổ cũng phải tự mình nuốt xuống trước.
Mà bây giờ khi gặp phải chuyện này, tự tay hắn cũng có thể xé nát trở ngại. Đây chính là phong cách hành sự của tiên gia, chỉ cầu một ý niệm thông suốt!
“Ha ha.” Trong phòng ngủ vang lên tiếng cười khẽ không thể che giấu. Dù tại khoảnh khắc Dư Khuyết thành công trói buộc gia thần, hắn cũng đã tưởng tượng ra cảnh này rồi, nhưng phải đến khi tự mình đối mặt với nó, toàn thân hắn vẫn run rẩy như cũ.
Hơn nữa hàng phục người sống khác với hàng phục tinh quái.
Việc trước khiến cảm giác sợ hãi vì ăn nhờ ở đậu vốn đã tồn đọng hơn mười năm trong trái tim Dư Khuyết trực tiếp tiêu tan hơn phân nửa chỉ trong nháy mắt!
Trong lúc nhất thời, hắn hưng phấn đến nỗi không ngồi yên được nữa. Hắn đứng bật dậy, vung vẩy móng vuốt loạn xạ trong phòng ngủ chật hẹp của mình.
Xoẹt một cái, từng tiếng xé gió vang lên trong phòng ngủ.
Động tác của Dư Khuyết càng lúc càng nhanh, như kéo ra từng đạo tàn ảnh dưới ánh trăng, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ nhanh, trong miệng gầm nhẹ một tiếng, thân hình mãnh liệt biến hóa, trên mặt mọc ra lông trắng, từng sợi như cương châm.
Dư Khuyết hóa thân thành một con miêu quái hình người, tung hoành ngang dọc trong phòng ngủ chật hẹp.
Nanh vuốt dễ dàng vẽ ra từng dấu vết trên vách tường, để lộ lớp gạch đỏ bên trong.
Kết quả này là do hắn đã cực kỳ khắc chế rồi, nếu không dưới móng vuốt sắc bén của hắn, khẳng định là lớp gạch đỏ kia sẽ giống như bánh quế khô giòn bị người ta bẻ vụn.
Hơn nửa khắc đồng hồ sau, Dư Khuyết có cảm giác tinh khí trong cơ thể đã tiêu hao quá nhiều, thân hình hắn chợt lóe, trực tiếp xuất hiện trên chiếc giường của mình, lẳng lặng ngồi xuống, đồng thời nhắm mắt lại. Dù thân thể đã dừng lại, nhưng cơ bắp toàn thân hắn vẫn đang run rẩy, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng toát ra từ sau cổ và trán.
Chỉ chốc lát sau, Dư Khuyết lại đột nhiên mở bừng mắt, thở ra một ngụm khí trắng, hai mắt hắn lóe lên vẻ mừng rỡ: “Quá trình giáo hóa gia thần của ta đã đạt đến tiểu thành rồi?!”
Hắn cúi đầu xuống, xòe bàn tay ra, tâm niệm vừa động, khí xám trong lòng bàn tay đã phun trào, mấy cái vuốt nhọn vừa thu hồi lại trong nháy mắt mọc ra. Nhưng bàn tay còn lại của hắn và khuôn mặt đều không xuất hiện khí xám.
Dấu hiệu như thế cho thấy khả năng khống chế của Dư Khuyết với gia thần trong cơ thể đã tiến lên một bậc thang mới.
Theo miêu tả trong quyển 《tiên học》kinh điển của bản triều, sau khi tiên gia thành công trói buộc gia thần, bọn họ còn phải tiến hành giáo hóa gia thần, làm như vậy mới có thể nắm giữ tiên thuật, đồng thời cũng phát huy ra diệu dụng của gia thần tốt hơn.
Trình độ giáo hóa, hoặc phải nói là độ thuần thục, độ phù hợp, có thể đại khái chia thành tiểu thành, đại thành, viên mãn.
Trong đó, tiểu thành là cấp độ tiên gia bình thường đều có thể đạt tới, không yêu cầu thủ đoạn gì, chỉ dựa vào quá trình mài giũa lâu ngày là có thể đánh tan hỏa khí của gia thần trong cơ thể, nhanh thì nửa năm đến một năm, chậm thì ba năm đến năm năm là có thể thành công.
Sau khi giáo hóa gia thần đạt đến tiểu thành, tiên gia thi triển tiên thuật do gia thần mang đến sẽ càng ngày càng thuần thục hơn, thời điểm thi triển tiên thuật cũng không còn lòng vòng mất thời gian nữa. Cũng giống như hiện giờ, Dư Khuyết có thể khống chế một tay sinh ra lợi trảo chứ không cần làm đến mức mặt mũi tràn đầy khói bay, toàn thân phối hợp phát sinh biến hóa nữa.
Về phần đại thành và viên mãn, muốn đạt đến trình độ này cần phải có dưỡng pháp, thể chất, thậm chí là thời cơ nhất định mới có thể đạt thành.
Giáo hóa đại thành, khi tiên gia thi triển tiên thuật có thể đạt đến trình độ cử trọng nhược khinh.
Giáo hóa viên mãn, khi tiên gia thi triển tiên thuật có thể phản phác quy chân, không cần tạo hình, cũng có thể thi triển giống như thân thể của chính mình.
Nghe đồn bên trên viên mãn còn có một trình độ thuần thục cao hơn tên là “hóa cảnh”, có thể đạt tới trình độ hoàn chỉnh tự nhiên, vượt qua mức độ quen thuộc của con người đối với thân thể.
Có điều “hóa cảnh” chỉ là chuyện Dư Khuyết nghe được từ trong miệng người khác, chứ không thể chắc chắn là có tồn tại cảnh giới bậc này hay không.
Hơn nữa, hiện giờ hắn cũng không có dư sức để cân nhắc tới “hóa cảnh” gì đó, gia thần tiểu thành đã đủ để làm hắn mừng rỡ không thôi rồi.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |