Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân Tình!

Phiên bản Dịch · 1080 chữ

Dư Khuyết vừa yên lặng ăn mì vừa tự kiểm điểm lại bản thân.

Lúc này, ý muốn tiến vào trong huyện học tu hành của hắn lại càng thêm mãnh liệt. Thân là con cháu khác họ trong tông tộc Phục thị, trên người hắn dù chảy một nửa huyết mạch của Phục thị thì truyền thừa chân chính của tiên gia trong dòng họ – thứ vốn được người bề trên dạy bảo - lại không có một chút liên quan gì với hắn.

Chỉ có tiến vào huyện học, hắn mới có thể được giáo dục bởi tiên học chính thống. Bằng không, chỉ dựa vào một cuốn《tiên học》kinh điển cùng với đôi câu vài lời của người bên ngoài để tự tu tự học, loại nguy hiểm như ngày hôm nay chắc chắn sẽ còn xuất hiện.

Cọt kẹt!

Tiếng mở cửa vang lên, tiếng bước chân nặng nề xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của ba người đang ăn mì bên trong. Là hai người thúc phụ và thúc mẫu đã trở về.

Có giọng nói mệt mỏi vang lên: “Hai người các ngươi ăn xong thì mau trở về phòng đi, đừng giống như cú mèo thức đêm nữa.”

Sau khi tiện tay đuổi hai đứa đường muội về phòng, thúc mẫu yên lặng thu dọn đống bát đũa trên bàn, còn thúc phụ ngồi xuống bên cạnh Dư Khuyết, hai hàng chân mày nhíu chặt, ông lấy tẩu thuốc ra, trầm mặc hút một hơi.

Một lúc lâu sau, thúc phụ mới lên tiếng: “Ngươi nuôi gia thần bao lâu rồi?”

Dư Khuyết trả lời: “Không lâu, mới ba ngày trước khi trở về, ta luyện trong hỏa thất huyện học.”

“Nhìn dáng vẻ không giống miêu tinh miêu quái bình thường phải không?”

“Đúng là không phải.” Dư Khuyết thoáng dừng lại một lát rồi nói: “Là một gia thần cương thi, tên gọi là cương thi mặt mèo thân người.”

Sau khi hắn nói ra mấy câu đơn giản, bầu không khí trong phòng lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Vài hơi thở sau, trong phòng khách mới vang lên tiếng thở dài của thúc phụ: “Có thể nói gia thần loại cương thi là hàng tốt trong các loại gia thần cửu phẩm, nó mình đồng da sắt, có thể chiến đấu có thể gánh vác, khuyết điểm duy nhất chính là hơi vụng về, hành động bất tiện. Nhưng gia thần này của ngươi chẳng những không vụng về mà ngược lại, nó còn rất linh hoạt, có thể nói là gia thần cửu phẩm thượng đẳng, chỉ sợ trong tộc cũng không có mấy con gia thần tốt hơn nó... Tốt, tốt lắm.”

Nghe thấy thúc phụ tán thưởng, trên mặt Dư Khuyết cũng lộ ra ý cười, nhưng hắn vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy thúc phụ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn.

Lúc này, một bàn tay thô ráp đặt lên đầu hắn, làm tầm mắt của Dư Khuyết hạ xuống. Giọng điệu của thúc phụ có chút mất tự nhiên vang lên: “Đứa nhỏ này, ngươi phải chịu bao nhiêu khổ sở rồi.”

Dư Khuyết nghe vậy, cổ họng cũng nghẹn cả lại, hắn thực sự không biết nên trả lời như thế nào. Vẫn là thúc mẫu nghe thấy lời hai người nói chuyện bèn đi tới, “bốp” một cái gạt tay thúc phụ xuống, oán giận nói: “Hài tử đã bao tuổi rồi, còn có tiền đồ hơn cả chàng, vậy mà chàng vẫn tùy tiện sờ lên đầu hài tử như thế.”

Thúc phụ hậm hực thu tay lại, nhưng vừa mắng thúc phụ xong, thúc mẫu lại lau nước mắt, thấp giọng nói: “Cũng may là ngươi đã trở về, nếu không thím cùng với thúc phụ ngươi biết ăn nói thế nào với phụ mẫu ngươi đây?”

Phụ thân của Dư Khuyết và thúc phụ vốn là huynh đệ ruột, mẫu thân và thúc mẫu cũng có quan hệ tỷ muội. Hai huynh đệ bọn họ từ nhỏ mệnh khổ, cũng may lớn lên có chút tiền đồ, từ lúc còn trẻ đã nuôi gia thần, làm nhiệm vụ trong huyện nha, còn được Phục thị ưu ái, cho cưới một nữ tử dòng bên trong Phục thị làm vợ.

Chỉ tiếc là về sau phụ thân và mẫu thân Dư Khuyết đều chết trong tay tà ma yêu quỷ, bởi vậy người nhỏ tuổi hơn trong hai huynh đệ - cũng chính là thúc phụ của Dư Khuyết – đành phải bất đắc dĩ phải mang theo Dư Khuyết sống nhờ trong dòng họ Phục thị, cuối cùng còn trở thành kẻ ở rể.

Sau khi ông ấy kết hôn với thúc mẫu, hai đứa con gái nhà bọn họ đều mang họ Phục chứ không mang họ Dư.

Bởi vậy cả thúc phụ lẫn thúc mẫu đều có mối quan hệ huyết thống gần với Dư Khuyết, tuy không phải phụ mẫu ruột nhưng cũng không khác là mấy, thậm chí so với phụ mẫu nuôi con thì hai người bọn họ còn có thêm mấy phần tôn trọng với Dư Khuyết.

Hoàn cảnh gia đình như thế cũng là điểm khiến Dư Khuyết cảm thấy may mắn nhất sau khi thức tỉnh túc tuệ, hắn vô cùng cảm kích hai người bọn họ.

“Được rồi, hai chúng ta đang nói chuyện, nàng chen vào làm gì?” Thúc phụ khẽ ho một tiếng, giả bộ tức giận với thúc mẫu: “Mau về phòng đi, cũng thuận tiện xem hai đứa nhóc kia lên giường chưa...”

Thúc mẫu lườm thúc phụ một cái, bà không bắt bẻ nhưng lại giơ tay đoạt lấy tẩu thuốc trong tay thúc phụ, khẽ hừ lạnh một tiếng, dập tắt nó đi rồi trực tiếp cầm theo.

Thúc phụ tiếc nuối chép miệng nhìn theo bóng dáng thê tử nhà mình rời đi, chờ tới khi quay lại đã thấy Dư Khuyết vừa cười vừa nhìn chằm chằm mình, ông bèn trợn tròn mắt nhìn Dư Khuyết: “Nói chính sự! Đã nuôi gia thần thì ngươi cũng có thể thi tiểu cử. Hôm nay ngươi náo loạn như thế, di trạch của phụ mẫu ngươi cũng có thể giữ được, nhưng đám cẩu tạp chủng trong tộc rất có thể sẽ càng chĩa mũi dùi vào ngươi hơn, chính ngươi phải cẩn thận hơn một chút.”

Bạn đang đọc Tiên Gia (Dịch) của Bố Cốc Liêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.