Phục Linh!
Sau khi suy xét hồi lâu trong hỏa thất, hắn đã phát hiện dòng nước màu xám nọ có thể gia tăng độ tuổi, độ dày của quỷ khí, cũng như trình độ hung lệ của quỷ vật lên gấp nhiều lần.
Có thể nói, một con quỷ vật tầm thường nếu được dòng nước màu xám kia tương trợ thì cả oán khí lẫn hung tính của nó đều có thể tăng trưởng thêm rất nhiều, thậm chí còn thoáng cái đã hóa thành một con lão quỷ lâu năm.
Chỉ cần có đủ nước xám, Dư Khuyết còn có thể dùng hồn phách phàm nhân để nuôi ra lão quỷ trăm năm, lão quỷ ngàn năm nữa!
Đương nhiên, hiện giờ pháp lực của hắn hãy còn thấp kém, tiền bạc trong tay cũng không đủ, vốn dĩ lại chưa từng thử qua, bởi vậy cũng không biết thứ nước màu xám trong hồ lô đen kia liệu có hạn mức cao nhất hay không.
Nhưng ngay cả khi nó có hạn mức cao nhất đi chăng nữa thì trước mắt, cái hồ lô màu đen ấu cũng đã đủ cho hắn sử dụng rồi.
Có hồ lô màu đen tương trợ, hắn hoàn toàn có thể nuôi dưỡng tàn hồn du phách thành hung quỷ, sau đó lại dùng hung quỷ tòng cửu phẩm, chính cửu phẩm làm tài liệu luyện độ, liên tục tiến hành luyện độ để gia tăng kinh nghiệm. Đồng thời khi luyện độ thất bại, hắn còn có thể ném quỷ vật thất bại vào trong hồ lô đen, lợi dụng phế vật, hóa thành nước xám mới.
Cách lợi dụng đảo ngược này tuy cũng sẽ có chút hao tổn nhưng hiệu quả vẫn rất kinh người, nó thuộc về loại dị bảo Dư Khuyết cũng chưa từng nghe thấy bao giờ.
Cứ như vậy, dựa vào diệu dụng của hồ lô đen, hắn có thể dùng cái giá nhỏ nhất để đạt được rất nhiều tài liệu luyện quỷ tốt nhất.
Dư Khuyết không tin, bản thân có điều kiện như được trời ưu ái thế chẳng lẽ vẫn không thể bước vào cánh cửa luyện độ sư?
Hắn vuốt ve hồ lô đen, cố gắng kiềm chế cảm giác hưng phấn trong lòng, cáo từ thúc phụ rồi bình tĩnh trở lại phòng mình.
Mấy ngày tiếp theo, Dư Khuyết vẫn luôn ở trong phòng tĩnh dưỡng thân thể, bù đắp tinh khí hao tổn gần đây. Mấy ngày qua, thúc phụ vẫn không tìm được truyền thừa luyện độ sư cho hắn, nhưng hắn cũng không vội. Bởi vì nghề nghiệp luyện độ sư kia thật sự rất khó học, dù triều đình đã từng hao tổn rất nhiều sức lực đi phổ biến, lưu truyền không ít truyền thừa trong dân gian, nhưng mấy trăm năm trôi qua, bí pháp điển tịch liên quan đã rơi vào tình trạng thật giả khó phân, vẫn khó tìm kiếm như cũ.
Dư Khuyết cũng không mong hôm trước mình vừa thỉnh cầu thì hôm sau hoặc trong vòng ba ngày, thúc phụ đã có thể tìm được một bản đến cho hắn, thậm chí trong lòng hắn còn chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất, đó là thúc phụ sẽ không tìm được.
Luyện độ sư vẫn chưa có tiến triển, nhưng mấy ngày qua, chuyện Dư Khuyết đánh Phục Thập Thất tới tàn phế lại nhanh chóng truyền lưu trong tộc.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, trong tộc vì e ngại mất mặt nên cũng không trừng phạt hắn, lại càng không báo quan, chỉ trách cứ hắn một phen rồi phạt hắn cấm túc ở nhà, ngoài ra không còn ai khác chạy đến quấy rầy Dư Khuyết nữa.
Cũng không biết là kẻ tới đều bị thúc phụ thúc mẫu ngăn cản bên ngoài hay là dòng họ Phục thị vốn không quá để ý đến một kẻ nhỏ bé như Dư Khuyết, nên cố ý không đếm xỉa gì đến hắn.
Dù vậy, Dư Khuyết vẫn tràn ngập cảnh giác với những kẻ muốn cướp lấy tư cách của hắn. Vừa hay mấy ngày gần đây, hắn cũng không rảnh rỗi, cả công khai lẫn âm thầm đều đi nghe ngóng tình hình trong tộc, nhờ thế hắn đã tìm được một chút manh mối.
Chỉ thấy Dư Khuyết đang ngồi ngay ngắn trước một chiếc bàn đơn loang lổ, dùng cây bút trong tay viết hết cái tên này lại đến cái tên khác lên giấy bồi.
“Có không ít con cháu của Phục thị có tuổi tác xấp xỉ mình, nhưng người hội tụ đủ hai điều kiện, trong nhà có trưởng bối là mạch chính và trong số các vị trưởng bối lại có người là tiên gia, cũng không nhiều...”
Rất nhanh, hắn hơi nheo mắt, tầm mắt trực tiếp rơi xuống một cái tên. Người này tên là “Phục Linh”, là con thứ ba của tộc trưởng đương nhiệm, cháu ruột của lão tộc trưởng.
Đối phương từ thuở nhỏ đã nổi tiếng là người có thiên tư trong tộc, hơn nữa tuổi tác của người này cũng xấp xỉ với Dư Khuyết, thậm chí còn cùng sinh ra vào mùa thu.
“Phục Linh phải không? Nếu các ngươi thu tay lại thì nể tình tông tộc, dù việc này là thù cản đạo nhưng ta vẫn có thể châm chước, không lấy đi tính mạng của ngươi.”
Dư Khuyết nhắm hai mắt lại, nhưng từng đợt hung tính thô bạo lại cuồn cuộn trào dâng trong đầu hắn.
Dựa vào đâu mà đối phương vừa ra đời đã là dòng chính trong tộc, đã có cơm ngon áo đẹp? Mà Dư Khuyết hắn lại chẳng bằng một đầu ngón tay của đối phương, thậm chí ngay cả mặt mũi của người này cũng chưa từng trông thấy, tựa như hai người vốn không sinh sống trong cùng một khu tộc địa.
Dựa vào đâu mà đối phương muốn thi huyện học, toàn bộ đám người từ trên xuống dưới trong tộc đều ủng hộ, thậm chí đối phương còn có thể tính kế tới danh sách phụ mẫu Dư Khuyết dùng cả tính mạng để đổi lấy?
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |