Khoa Nghi Này Thực Sự Thích Hợp Với Hắn!
Nếu phẩm chất luyện chế hoàn hảo, lại cộng thêm quãng thời gian con rối tóc thế thân và thi thuật giả ở chung cũng lâu thì một bộ phận yêu quỷ tà thuật bát phẩm cũng có thể bị nó ngăn cản.
"Thậm chí ngay cả yêu quỷ bát phẩm cũng có thể ngăn cản được một bộ phận, khó trách vật ấy lại cần dùng Thư Trùng Quỷ bát phẩm để truyền thừa."
Dư Khuyết càng suy nghĩ, trong lòng càng có chút rục rịch, lúc này hắn đã nhanh chóng định ra kế hoạch nhất định phải luyện chế thành công vật này, sau đó còn phải ngày đêm đeo nó bên người.
Nhưng hiệu quả của 《 Nghi Thức Kết Phát Thiêu Giáp Thế Thân 》 này thần dị như thế, đương nhiên là cái giá để luyện chế nó cũng không thấp. Muốn luyện chế vật này, một con "lão quỷ trăm năm" chính là tài liệu trụ cột nhất, còn các dạng tài liệu khác như tơ vàng, sợi bạc, đá Vân Mẫu màu đỏ thẫm khác, cũng đều đắt đỏ.
Hơn nữa, sử dụng một con lão quỷ trăm năm còn chưa chắc đã có thể luyện chế thành công thứ này, bởi xác suất luyện chế thành công còn phải xem tay nghề của người luyện chế như thế nào trước đã.
Bởi vậy trong mắt người bình thường, dùng lão quỷ cấp bậc trăm năm để ngăn cản một lần mưu hại của yêu quỷ cửu phẩm, thậm chí còn cần nhiều hơn một con lão quỷ trăm năm mới có thể thành công... nghe có vẻ cuộc mua bán này cũng không có lời lắm.
Nhưng đối với Dư Khuyết, vấn đề này cũng không tính là vấn đề.
Hắn suy nghĩ về điểm thiếu sót này, thậm chí còn thiếu chút nữa là muốn bật cười ra thành tiếng.
Dù sao thì hiện tại hắn cũng có cái hồ lô màu đen trong tay.
Nói cách khác, trong tay hắn cái gì cũng thiếu, nhưng thứ không thiếu chính là cơ hội thu hoạch được lão quỷ trăm năm.
"Môn khoa nghi này có chút thích hợp đối với ta!" Dư Khuyết còn đang suy nghĩ, nếu như hắn dùng quỷ vật có tuổi thọ hơn trăm năm để tế luyện, vậy thì xác suất cực lớn có thể luyện chế ra con rối tóc hoàn mỹ có thể ngăn cản được tà thuật bát phẩm trong 《 Nghi Thức Kết Phát Thiêu Giáp Thế Thân 》 này.
Không, nói chính xác hơn là tất nhiên có thể luyện chế ra.
Nếu lão quỷ trăm năm không được, hắn sẽ dùng loại hai trăm năm, ba trăm năm, thậm chí là lão quỷ gần ngàn năm đến tiến hành thử nghiệm.
Làm như vậy chỉ cần biện pháp này có thể thực hiện được thì kiểu gì hắn cũng sẽ nhận được một con rối tóc thế thân có phẩm chất cực tốt thôi.
Trong thiền phòng dưới đất.
Nếu không phải hiện giờ ngay cả cánh cửa luyện độ sư hắn cũng chưa bước vào được, lại cộng thêm trong tay cũng thật sự không có tài liệu, Dư Khuyết đã muốn thử luyện chế một phen rồi.
Dù sao thì càng nhanh luyện chế ra vật ấy, sự an toàn của hắn cũng có thể bảo đảm được càng sớm hơn, không cần giống như tối nay, chạy tới chợ quỷ cũng phải nơm nớp lo lắng đề phòng như vậy!
Dư Khuyết vui mừng một hồi lâu, mới thoát khỏi ảo tưởng về con rối tóc.
"Ồ." Nhưng sau đó, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác: "Mã Ưng Long kia nhất quyết đòi một con lão quỷ trăm năm tới làm vật giao dịch... chẳng lẽ mục tiêu của người này vốn không phải là đột phá bình cảnh, luyện chế gia thần bát phẩm, mà cũng vì luyện chế con rối tóc thế thân này?"
Nhưng đây là chuyện của đối phương, hai người đã thỏa thuận xong tiền hàng thì không liên quan gì nhiều nữa, Dư Khuyết chỉ suy nghĩ một chút rồi cũng lười suy nghĩ thêm.
Hắn phục hồi lại tinh thần, chợt phát hiện lần này mình liên tiếp thu hoạch được hai niềm vui sướng bất ngờ. Đây đúng là một lần nữa đáng để ăn mừng trong suốt quãng thời gian từ khi hắn kiên trì bền bỉ tu hành tiên học cho đến nay.
Đặc biệt là vừa nghĩ tới chuyện, rốt cục mình cũng nhận được một phần truyền thừa luyện độ hoàn chỉnh, thậm chí là ít ngày nữa đã có thể bắt đầu luyện độ rồi đợi đến khi kỹ nghệ thuần thục, hắn có thể đi chứng thực chức vụ luyện độ sư, một khi thành công chứng thực, coi như về sau chuyện tiểu cử huyện học của hắn sẽ triệt để vững vàng ổn thỏa, không còn gì đáng để lo lắng nữa... là tâm thần Dư Khuyết thật sự phấn chấn đến không kiềm chế được.
Tương lai của hắn có hy vọng rồi, tiên học của hắn cũng có hi vọng...
Hắn thực sự muốn khoa tay múa chân nhảy nhót một phen.
Cứ như vậy, trong lúc nhất thời Dư Khuyết một mực ôm theo loại cảm giác mừng rỡ này, thật lâu sau cũng không lắng xuống. Hắn ở trong thiền phòng u ám dưới lòng đất, chợt cảm thấy tất cả những thứ xung quanh mình đều biến thành màu hồng, ngay cả tiếng rên rỉ ngoài tường kia cũng thấy đáng yêu.
Mãi cho đến lúc bình minh, chờ khi Dư Khuyết đi ra từ trong thiền phòng dưới đất, mặc dù một đêm hắn không ngủ, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như cũ.
Sau khi trả phòng, hắn lập tức chạy về nhà.
Về đến nhà, vừa vặn Dư Khuyết bắt gặp thời điểm người nhà mình đang ăn sáng.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 9 |