Bảo Vật!
Phải biết rằng, từ lúc sáng sớm Dư Khuyết đã chuẩn bị mấy đồ vật tương ứng đặt ở trong gùi sách của mình rồi.
Sau đó, hắn nhặt thi thể bà lão lên, ném vào trong mộ Ngõa Quán, lại lấy ra bình dầu hỏa, “đùng” một tiếng, đánh nát cửa hang.
Thây khô vốn sợ lửa, chỉ thấy một ngọn lửa mãnh liệt lập tức bùng cháy lên, không ngừng bùm bùm thiêu đốt!
Lửa lớn khắc âm còn có thể làm thay đổi địa khí, bởi vậy sau khi đốt lên một mồi lửa mãnh liệt như vậy, Dư Khuyết cảm thấy mình đã có thể rời đi rồi, nhưng đương nhiên, hắn còn phải kiểm tra lại một phen, bởi vì trên người lão phụ mặt lông vẫn có khả năng sẽ đốt ra một loại tài liệu tiên gia gì đó. Thứ này có thể đổi được không ít tiền, không thể bỏ lỡ được.
Sau nửa canh giờ, ngọn lửa bên trong mộ Ngõa Quán mới chịu tiêu tan. Dư Khuyết dùng chân nhẹ nhàng đạp một cái, đống gạch đá bị thiêu nứt ra kia lập đổ xuống, hắn lại chờ đợi chừng hai khắc đồng hồ (30 phút), chờ cho đến khi khí nóng bên trong tiêu tan đến một mức độ mà bản thân có thể tiếp nhận được, mới chui vào.
Vượt quá dự kiến của Dư Khuyết, cái mộ Ngõa Quán này cũng không sâu, ngược lại còn rất nông là đằng khác, nhìn nó giống như một cái quan tài của trẻ con, không hề tồn tại mấy chỗ quanh co lòng vòng, cũng không biết vì sao bà lão mặt lông kia lại nhất định phải ẩn mình ở bên trong.
Bên trong ngôi mộ có không ít hài cốt, có người có thú, còn có một đống đồ vật bẩn thỉu, cũng may đã bị ngọn lửa thiêu đốt nên cũng không tính là dơ bẩn.
Dư Khuyết không chê dơ dáy bẩn thỉu, hắn trực tiếp khom người, tìm kiếm từng viên gạch bên trong hầm trú ẩn.
"Có hàng!" Dư Khuyết vô cùng mừng rỡ, không ngờ hắn lại thực sự tìm được vật hiếm lạ ở nơi này rồi. Chúng là một cặp răng nanh, đã bị đốt đến rơi xuống từ trong miệng bà lão mặt lông lá kia, tính chất cực kỳ cứng rắn, không hề bị hư hại vì ngọn lửa bình thường, khi cầm vào tay cũng có cảm giác âm hàn, chắc chắn là thứ thuộc về tài liệu tiên gia.
Dư Khuyết cất món bảo bối ấy vào trong ngực, sau khi kiểm tra liên tục hồi lâu, hắn mới vỗ vỗ tay, trực tiếp chui ra khỏi hầm mỏ, nhấc gùi sách lên, dự định sẽ rời khỏi nơi này.
Nhưng đúng lúc hắn muốn rời đi, hai con quỷ ảnh vốn đang ở bên ngoài cửa động lại yếu ớt bay tới trước mặt hắn. Đó chính là hai con quỷ tốt đã được Dư Khuyết dùng tinh huyết để sai bảo.
Trước mắt, chút tinh huyết hắn giao cho hai con quỷ này đã bị dùng hết sạch, ngay cả chiếc áo giấy trên người chúng cũng hư hại cả rồi, khiến hai con quỷ lại một lần nữa thoái hóa trở về nguyên hình, một người là trung niên nông dân tráng kiện, một người là nông phụ gầy còm, sắc mặt trắng bệch.
Dư Khuyết nhìn hai con quỷ đáng thương, khẽ thở dài một tiếng. Sau đó, hắn lấy chiếc chuông đồng bên hông ra, lại lấy hai sợi tóc từ trong chuông đồng tới, nhẹ nhàng thổi một cái, khẽ lầm bầm: "Đi thôi, thù oán đã báo, bụi về bụi, đất về đất."
Hai con quỷ này vốn không có cơ duyên, chỉ có trong mình một luồng oán khí, phẩm chất không đủ, thu được một lần làm quỷ tốt đã coi như ép khô toàn bộ oán khí trong cơ thể chúng nó rồi.
Dư Khuyết cũng không cần phải cố ý đi giải quyết, chúng nó sẽ tự động tiêu tán thôi.
Đinh linh linh!
Dư Khuyết giải trừ trói buộc của chuông đồng, trong mắt hai con qu chợt lóe lên một tia sáng, có phần tỉnh táo trở lại, nhưng thân thể chúng cũng trực tiếp trở nên phù phiếm luôn rồi.
Bọn chúng trừng lớn đôi mắt, nhìn chằm chằm vào Dư Khuyết, bởi vì là phàm nhân thành quỷ, nên sau khi được giải thoát, bọn họ cũng không có ký ức gì, ngược lại còn sợ hãi dương khí trên người Dư Khuyết, bởi vậy mà ngay lập tức đã tiêu tán đi rồi. Nhưng có một điều vô cùng quỷ dị, đó là hai con quỷ này cũng không bay vào trong núi rừng, mà trực tiếp bay về phía hầm trú ẩn vẫn còn sót lại chút khí nóng kia.
Chỉ nghe “vù” một cái, chúng đã bay thẳng lên đỉnh hầm.
"Ồ, vẫn còn hàng ư?!" Dư Khuyết đứng bên cạnh nhìn thấy một màn này, trong lòng lập tức trào dâng cảm xúc vừa mừng vừa sợ. Hắn bước nhanh vào trong hầm trú ẩn, dùng tay vuốt ve đỉnh động, hồi lâu mới sờ thấy một cái khe hở.
Vù vù vù!
Dư Khuyết thử dùng rìu ngắn hung ác nện vào, rất nhanh, một cái hồ lô nhỏ bằng hắc ngọc vốn được khảm nạm bên trong nham thạch, đã “rầm” một tiếng rớt xuống dưới...
...
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, Dư Khuyết đi đường cả đêm, cuối cùng cũng xuất hiện trong Hoàng Sơn huyện thành.
Từ trong núi rừng hoang vu đi ra, hắn nhìn thấy cảnh tượng nhộn nhịp, ngựa xe như nước ở bên ngoài, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng thân thiết. Dù khi đi thẳng vào thành, hắn đã nhiều lần bị túi vàng xe quỷ cọ xát vào người thì tâm tình vẫn rất vui vẻ.
Bởi vì hiện giờ thật sự đáng để vui vẻ mà!
Lần này đi ra ngoài tìm quỷ, hắn chẳng những hữu kinh vô hiểm lấy được tài liệu gia thần, lại còn ngoài ý muốn kiếm được một chiếc hồ lô quý, đúng là vận may vượt quá dự kiến rồi. Chẳng qua chiếc hồ lô quý kia đến cùng là có tác dụng gì, Dư Khuyết còn cần tiêu tốn thời gian đi thí nghiệm một phen.
Hắn cũng không định tìm người hỗ trợ mình chuyện này.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 14 |