Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta khuyên ngươi không nên xen vào việc của người khác (1)

Phiên bản Dịch · 1019 chữ

Thời gian một nén nhang, Tiêu Hà bước nhanh quay về, không mời Vương Văn Tự đến, chỉ mời một cuộn tay.

"Tiên sinh không tới?" Bệnh của Hứa Kế Tiên liền khỏi ngay tại chỗ.

"Được vật này, lão đầu nhi có đến hay không đều như nhau." Tiêu Hà nhảy lên xe ngựa, mở cuộn tròn tay ra, hiển lộ bốn chữ lớn nét mực chưa khô ------ người có thao tác.

Bút lực mạnh mẽ, có hạo nhiên chính khí, bút thế khép mở có độ, lúc mở như đại bàng giương cánh, lúc hợp như rồng lặn xuống vực sâu, thấy chữ như gặp người, Vương Văn Tự đọc đủ thứ thi thư lòng dạ rộng lớn cùng tư tưởng thâm thúy nhảy nhót trên giấy.

Hướng Viễn âm thầm gật đầu, ý vị hun đúc, lấy chữ dạy người, hàng yêu phục ma đồng thời cũng không quên báo cho hai vị học sinh, Vương Văn Tự quả nhiên là lão sư tốt.

"Cmn tất cả mọi người, lão đầu nhi cũng là tri kỷ a!" Tiêu Hà vui vẻ nói.

"Tiêu huynh, ngươi xem phản rồi, là người có... Đúng đúng đúng, vi huynh xem phản chính là để tao thao mọi người." Hứa Kế Tiên cũng vui theo.

Hai tên lưu manh không cầu tiến cười ha ha, nghe được Hướng Viễn muốn đánh người, cái quái gì vậy, uổng phí dụng tâm lương khổ của Vương Văn Tự.

Kính tiên sinh đã lâu, nếu không vứt bỏ, nguyện bái tiên sinh làm sư trưởng!

"Lão đầu có hạo nhiên chính khí, đêm hôm khuya khoắt quỷ đều trốn tránh hắn, được bảo bối như hắn này, tối nay nữ quỷ này sẽ bị ba huynh đệ ta hàng phục." Tiêu Hà vung tay lên, hắn đã tính trước, thoạt nhìn đã tính trước.

Lần này ổn rồi!

Lại nói xe ngựa trở lại huyện thành, không có thẳng đến Hứa phủ, chính là thời gian ăn cơm trưa, hai người Tiêu Hà ở bên đường ăn một bát mì thịt lớn.

Thịt mềm xốp không mất hình, mùi thịt nồng đậm, nước canh thuần hậu, vị rất đậm đà, mì sợi trơn bóng, cùng với canh thịt nồng đậm dung hợp hoàn mỹ, mỗi một ngụm đều là cực hạn dụ hoặc đối với vị giác, mỗi một ngụm đều tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

Hướng Viễn ăn liền ba bát lớn, yên lặng cho Tiêu Hà một like, đậu bỉ bất học vô thuật, ăn uống vui chơi xem như đã hiểu rõ.

Ăn cơm trưa xong, Tiêu Hà tìm một tiệm sách, cầm cuộn giấy dán lại, lúc này mới lên xe ngựa lắc lư đi đến Hứa phủ.

Trên đường, hai công tử mua gà quay và bánh bao kho, dự định trước khi vào đêm ăn no, dưỡng đủ khí lực đại chiến ba trăm hiệp với nữ quỷ.

Nhìn ý chí chiến đấu sục sôi của hai người, Hướng Viễn thầm than thở, nghĩ đêm nay không trông cậy gì vào hai người bọn họ.

Cách trời tối còn sớm, Hướng Viễn Hứa phủ tản bộ một vòng, quan sát địa hình xung quanh, để ngừa tình huống đột phát, không cầu quấn nữ quỷ ngất, chỉ cầu mình đừng lạc đường.

Hắn tại hậu viện thấy được cái kia miệng giếng, nguyên lai tưởng rằng nước giếng băng hàn, không thể đến gần, kết quả là hoang phế nhiều năm, còn đặt một khối cối xay.

Bởi vì biết bên trong có quỷ, hắn chỉ cảm thấy từng tia khí lạnh từ trong khe hở chảy ra, không dám nhìn nhiều liền rời đi.

Hướng Viễn bên này rảnh rỗi, tìm một góc yên tĩnh khoanh chân tu luyện, trước luyện tĩnh công tính công, lại luyện đao pháp võ nghệ, cùng hai người cách vách không hợp nhau.

Bên phía hai tên đậu bỉ, Hứa Kế Tiên cũng không phải là người thối, biết lão bộc trong nhà sức khỏe không tốt, sợ lão bị nữ quỷ dọa sợ, nên mang ngân lượng tới để lão qua đêm ở khách sạn.

...

Đêm, trăng tối sao thưa.

Gió thổi đình viện, cây cối trong vườn đã lâu chưa được chăm sóc theo gió lay động, gió lùa qua từ sảnh đường, phát ra tiếng ô ô, thỉnh thoảng một tiếng ván cửa va chạm, cả kinh tê cả da đầu.

Hướng Viễn tóc giật giật, không khí quỷ còn chưa tới đã như vậy, nếu thật sự tới thì còn đến mức nào.

Thấy Tiêu Hà và Hứa Kế Tiên vô tâm ăn bánh bao, hoàn toàn không có tâm tư sợ hãi, hắn đè nén hoảng sợ, ôm bội đao nhắm mắt dưỡng thần, một bộ thần thái cũng chỉ có vậy mà thôi.

Không thể sợ, nói cái gì cũng không thể thua hai tên hề này.

Gió nhỏ dần, bên ngoài phòng chẳng biết lúc nào nổi lên sương mù trắng xoá, bị lực lượng không biết tên thúc đẩy, bao phủ sân nhỏ cùng ngoại giới ngăn cách, khiến cho trăng tối ẩn sâu, tất cả đều an tĩnh đến quỷ dị.

Một đôi bàn tay to xốc lên sương mù, trong cuồn cuộn, một nữ tử áo trắng nhẹ nhàng "đi" ra.

Quần áo trắng tinh không tì vết, vạt áo tung bay theo gió, tóc đen mang theo tiết tấu nào đó, tựa hồ cùng sương mù xung quanh đều là một thể.

Sắc mặt nữ tử trắng bệch như tờ giấy, môi mỏng đỏ mọng như máu, mặt mày như bút mực thư họa, đẹp thì đẹp nhưng lại chết lặng cứng ngắc, trống rỗng vô linh, để lộ ra một loại âm lãnh khiến người ta không rét mà run.

Đến rồi!

Hướng Viễn nguyên thần lớn mạnh, giác quan đặc biệt rõ ràng, không khí trong phòng tựa hồ bởi vì sự xuất hiện của nàng mà trở nên mỏng manh, mỗi một lần hô hấp đều có thể cảm nhận được hàn ý thấu xương.

Bạn đang đọc Tiên Không Phải Tu Như Vậy (Dịch) của Phượng Trào Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thuy_Moc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.