Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô Tinh Truy Nguyệt (1)

Phiên bản Dịch · 1010 chữ

"Mẹ ta, phi, nương tử nhà ngươi sao lại đáng sợ như thế!"

Không có huyễn thuật, Tiêu Hà tỉnh lại, hoảng sợ nhìn Hứa Kế Tiên ở một bên, kính nể nói: "Hứa huynh, ăn hết rồi, ai đến cũng không cự tuyệt."

"Tối hôm qua nàng không phải như vậy, ngươi cứ hâm mộ đi..." Hứa Kế Tiên nào chịu thua, mạnh miệng như thường.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, kinh hô một tiếng rồi đồng loạt chạy ra ngoài phòng, dùng tốc độ nhanh nhất đi vào đại môn Hứa phủ.

Tiêu Hà đang muốn mở cửa, nghe được tiếng đánh nhau sau lưng, hai tay dừng giữa không trung: "Không ổn, lúc này rời đi cô phụ Tiểu Viễn ca bảo hộ hai người chúng ta chu toàn, tuyệt đối không thể."

"Hai chúng ta trở về chỉ thêm phiền, lại bị ma quỷ ám ảnh thì phải làm sao?" Hứa Kế Tiên do dự nói.

"Không sợ, vi huynh còn có một biện pháp, bảo đảm nữ quỷ không dám động đến một sợi lông tơ của ngươi và ta."

"Mau nói, chúng ta đi giúp Tiểu Viễn ca áp trận." Hứa Kế Tiên trượng nghĩa nói.

"Vi huynh từng đọc trong sách, đối phó nữ quỷ lấy dương nguyên của người ta bực này, biện pháp tốt nhất là kéo quần, nàng ngại bẩn, sẽ không để ý tới ngươi." Tiêu Hà thề son sắt, mặc dù không thể giết quỷ, nhưng cũng tự bảo vệ mình không lo, để Hứa Kế Tiên nhanh làm bộ một chút.

"Chủ ý xấu gì."

Hứa Kế Tiên tức giận mắng một tiếng, đẩy cửa bước nhanh ra.

Một lát sau, bước nhanh chạy về, phanh một tiếng đem cửa lớn khép lại, phía sau lưng gắt gao chống đỡ.

"Ồ, sao Hứa huynh lại trở về?"

"Không phải, bên ngoài còn có một người."

Hướng Viễn cùng nữ quỷ từ hành lang chuyển chiến sân nhỏ đi ngang qua, lại từ hành lang đánh tới một chỗ sân nhỏ khác.

Bản lĩnh của nữ quỷ thấp kém, không bằng võ giả bình thường, huyễn thuật bị phá, lại bị hạo nhiên khí áp chế, chỉ có thể bị chém một đao, nhưng quỷ thể hư hư thật thật, khó có thể nắm chắc, xuyên tường qua rừng thực sự khó giết.

Hướng Viễn vung tay lên một đao, bổ ra ánh sáng trắng lóng lánh, đợi sau khi sương mù nữ quỷ chia làm hai, tay kia cầm mặc bảo dán lên, che nửa khuôn mặt nữ quỷ.

Khói xanh bốc lên, nữ quỷ như rơi vào chảo dầu, phát ra tiếng kêu thảm bén nhọn chói tai.

Hướng Viễn chỉ cảm thấy trang giấy trong tay nóng lên, tâm dừng tay không ngừng, lại là một đao bổ tới.

Thiếu Tâm lão đạo đã dạy hắn, giết thì phải giết sạch, nếu không cỏ dại đốt không hết, hậu hoạn vô cùng.

Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, vạn nhất sau khi nữ quỷ này chạy trốn, ở trong núi sâu nhận được cơ duyên thần công, từ đây đột nhiên tăng mạnh, tu thành một đời Nữ Đế hoành áp, lại đến tìm hắn trả thù thì sao!

Khả năng không lớn, nhưng không phải là không có.

Hướng Viễn liên tục vung đao, đem nữ quỷ giết thành một đám sương trắng, trong sương mù, một gương mặt vặn vẹo không tiếng động rít gào, không biết dùng biện pháp gì, tản ra hàn khí âm lãnh.

Bốn chữ lớn "Người có điều khiển", nở rộ hồng quang, sóng triều nóng rực lan ra, mạnh mẽ mang hàn ý ép trở về.

Lúc này, tiếng bước chân lộn xộn từ phía sau truyền đến, nương theo hô to gọi nhỏ, khiến Hướng Viễn rất không kiên nhẫn.

Có thể yên tĩnh một chút hay không!

Lúc hàng yêu trừ ma không gặp hai ngươi, ngay cả bản lĩnh thêm gió rắm cũng không có, nữ quỷ sắp chết, hai ngươi lại chạy ra quấy rối, thế nào, còn muốn giữ nàng một mạng, khuyên nàng hoàn lương làm nữ quỷ tốt hay sao.

Hướng Viễn biết hai tên hề này làm được, tức giận quay đầu: "Đừng tới đây, vi huynh đao pháp không tinh, sợ làm bị thương đến tử tôn căn của các ngươi!"

"Không phải, Tiểu Viễn ca, lại tới một người."

"Ở ngoài cửa, theo sau mông Tiêu huynh!"

"Đánh rắm, rõ ràng là ngươi mang vào, Tiểu Viễn ca cứu ta."

Còn có một người!

Hướng Viễn hoảng hốt, một quỷ chưa trừ, lại sinh một quỷ, trước có sói sau có hổ, hắn còn mang theo hai gánh nặng...

Không được, phải chém một cái.

Hướng Viễn biết năng lực của mình, có thể đè ép nữ quỷ đánh, toàn bộ dựa vào Vương Văn Tự một tay chữ tốt, nếu bị trước sau giáp công, tối nay sợ có tính mạng khó giữ được.

Hắn nghĩ ra kế sách, hai mắt run lên, dẫn đao chém tới nữ quỷ phía trước.

Lúc này hắn tựa như Liễu Cảnh Sinh phụ thể, tâm lặng như nước, một đao nhanh như một đao, đao thế tựa như cuồng phong bạo vũ, trong khoảnh khắc hất văng hoa lê đầy cây, đao pháp khí thế hung hăng như thế, trước mắt dù có người sống, cũng sẽ bị cắt thành thịt băm.

Nữ quỷ một tiếng kêu thảm thiết cũng không có, ngay cả sương mù cũng tiêu tán.

Hướng Viễn thở hổn hển tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, nguyên thần tiêu hao quá độ, không còn khả năng ngự đao chiến đấu.

Không sợ, không có trầm ổn, hắn còn có máu lạnh cùng đậu bỉ.

Hắn không có lập tức thay đổi mặt máu lạnh, gian nan hoành đao trước người, ổn định cánh tay run rẩy, một mình bảo vệ Tiêu Hà cùng Hứa Kế Tiên ở sau lưng.

Bạn đang đọc Tiên Không Phải Tu Như Vậy (Dịch) của Phượng Trào Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thuy_Moc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.