Ba Người Chúng Ta Thật Sự Quá Mạnh (1)
Tâm như nước lặng, ý như sao băng, tấn mãnh, tinh chuẩn, trí mạng.
Thiên Đao Nhất Thức, Cô Tinh Truy Nguyệt!
Hắc Bào mỉa mai Hướng Viễn tự tìm đường chết, một tay chắp sau lưng muốn hiển tà ma uy phong, đột nhiên trước mắt sáng ngời, đao phong chưa đến, sát khí đã tới, làm lòng hắn sinh hàn ý, chân tay luống cuống, nhất thời rối loạn trận cước.
Không thể nào, hắn đã tiêu hao hết nguyên thần thì làm sao có thể điều khiển đao pháp như vậy?
Không đúng, khí tức của hắn thay đổi, vừa rồi Mãnh Hổ, giờ phút này...
Là hắn ta?
Không phải hắn?
Ngân quang lóe lên, lao về Hướng Viễn và Hắc Bào, xông về phía trước hai bước, khó khăn lắm mới dừng lại.
Sát chiêu vừa học được, tạm không thành thạo, về sau chém giết thêm mấy địch nhân là được.
Một đao này, trực tiếp hao hết tinh lực nguyên thần Hướng Viễn, máu lạnh login liền không có phần tiếp sau, thân thể lay động một cái, thiếu chút nữa không có ngã sấp xuống.
Lúc này, Hướng Viễn còn có một phần ba đậu bỉ chưa lấy ra, họa phong không đành lòng nhìn thẳng, Tiêu Hứa đang nhìn, hắn không muốn thông đồng làm bậy, hơi nghiêng người, cúi đầu quay đầu: "Các hạ đã hỏi qua, đao của Hướng mỗ như thế nào?"
Hắc Bào không nói chuyện, lấy trầm mặc đáp lại.
Phịch một tiếng, cả người té ngã trên đất, ngực bụng chảy máu, nhuộm đỏ mảng lớn mặt đất.
Một tiếng vang nhỏ, thi thể trên áo đen nổ tung thành quỷ hỏa màu xanh lét, thi thể trong chớp mắt đã bị đốt cháy, ngọn lửa hung mãnh, chớp mắt chỉ còn lại một mảng cháy đen.
Một màn này cũng nằm trong dự liệu của Hướng Viễn, hắn gật đầu: "Đã không nói lời nào, chắc là đao pháp của Hướng mỗ không kém, để cho các hạ tận hứng."
"A cái này cái này..."
Tiêu Hà trợn tròn mắt, gắt gao nắm lấy ống tay áo của Hứa Kế Tiên, một tay chỉ về Hướng Viễn, a ba a ba nói không ra lời.
Hứa Kế Tiên cũng sửng sốt, bị bức khí đập vào mặt làm bừng tỉnh, mơ hồ phát hiện một cỗ ẩm ướt, đưa tay ấn háng, sắc mặt đại biến.
"Không phải, ai tè ra quần ta rồi!"
"Họ Tiêu, Hứa mỗ coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại dám đổ nước tiểu vào trong quần ta, vu oan hãm hại uy phong của ta, ngươi, ngươi... Ta đổi quần rồi nói với ngươi."
Hứa Kế Tiên hổn hển, xoay người một cái, lại trở về.
Hướng Viễn cả kinh, chẳng lẽ còn có cao thủ.
"Tiểu Viễn ca, ta sợ, huynh đi cùng ta chứ sao." Hứa Kế Tiên cầu khẩn nói.
Hướng Viễn mặt đầy hắc tuyến, thu hồi mặc bảo cắm ở bên hông, hắn vừa mới giả bộ lớn, tối thiểu có tám mươi điểm, nhưng người xem quả thực không cấp bậc, không xứng với hắn vượt cấp chém giết biểu diễn tốt.
Đồ trắng, nếu có người biết hàng ở đây thì tốt biết bao.
"Bớt ở đây hồ ngôn loạn ngữ đi, nếu không phải vi huynh chạy nhanh, nhất định sẽ bị huynh tiểu lên người của muội."
Tiêu Hà châm chọc, tiến lên đến bên cạnh Hướng Viễn, nâng cánh tay run rẩy của hắn: "Tiểu Viễn ca, nữ quỷ đã trừ, nơi đây không tiện ở lâu, ta cùng ngươi trở về Tiêu phủ."
"Ta cũng đi, hộ tống tiểu Viễn ca về Tiêu phủ."
"Hừ, tao khí trùng thiên, ngươi thay quần trước đi."
Tiêu Hứa đấu võ mồm, nhắm mắt không nói với Hướng Viễn, trầm ngâm một lát, quyết định trước tiên bồi Hứa Kế Tiên về phòng thay quần.
Hoàng Tuyền đạo bị mất một đệ tử, khó nói chung quanh còn có đồng bạn canh chừng hay không. Hứa phủ không phải nơi ở lâu, nhưng nguyên thần hắn khốn đốn, đi hay ở cũng không an toàn. So với đi đường ban đêm gặp phải mai phục, không bằng ở lại Hứa phủ điều dưỡng tinh thần.
Lại có, vừa mới chém giết cường địch, đối với Thiên Đao Nhất Thức có thu hoạch, nhất định phải mau chóng cảm ngộ tiêu hóa.
"Vẫn là Tiểu Viễn ca trượng nghĩa, mời qua bên này, đến phòng ta chờ một lát." Hứa Kế Tiên giống như là đấu thắng Tiêu Hà, mặt mày đắc ý.
Tiêu Hà cắn răng một cái, đỡ Hướng Viễn đuổi theo, lớn tiếng bức nói: "Tiểu Viễn ca, vi huynh khác với họ Hứa, gia học uyên nguyên cũng là cao thủ võ đạo, vừa rồi ngươi ra tay quá nhanh, ta không có cơ hội thi triển một thân bản lĩnh, nếu toàn lực ra tay, hai quỷ vật vừa rồi căn bản không phải đối thủ của ta."
Thôi dẹp đi, không phải là Hứa huynh tè ra ngươi không có nước tiểu sao, giả bộ cao thủ cái gì, nhà xí phòng hạn của nha môn cũng không có ngươi có thể chứa!
Hướng Viễn trợn trắng mắt, nhìn tên ngốc suy nghĩ, hung hăng mắng Tiêu Hà hai câu.
Dù sao cũng bận tâm tới hình tượng, cuối cùng vẫn nhịn được.
Tiêu Hà nói tiếp: "Vi huynh chẳng những giỏi ca múa, phi, giỏi văn giỏi võ, còn trên thông thiên văn dưới tường địa lý, giỏi nhất là xem mệnh tác khí, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi sinh ra bất phàm, ngày sau tất có một phen đại thành tựu."
Nói đến đây, hắn dương dương đắc ý, đúng như hắn sở liệu, tuệ nhãn biết anh hùng, quả nhiên không nhìn lầm.
Nếu không phải ngày đó cưỡng ép cọ dù, lấy đâu ra Hướng Viễn chém quỷ như hôm nay, cho nên, công lao chém giết song quỷ có một nửa của hắn.
Đăng bởi | Thuy_Moc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật |