Bí Cảnh Giữa Rừng Sâu
Ánh nắng yếu ớt dần mờ đi khi Lăng Vân, Lạc Tiêu và Tiểu Hoạt tiến sâu hơn vào khu rừng hoang vu phía đông dãy núi Thiên Hành. Không khí mờ mịt bao phủ bởi màn sương mỏng như sữa, mùi rêu xanh và lá mục phảng phất. Mỗi bước chân đều thận trọng, bởi cả ba cảm nhận được một luồng linh khí kỳ lạ lan tỏa từ đâu đó, hấp dẫn và huyền bí. Tiểu Hoạt đang đi cuối hàng bỗng khịt khịt mũi, rồi ngẩng đầu lên như thể vừa phát hiện ra điều gì:
“Lăng Vân huynh, Lạc Tiêu tỷ, các ngươi có thấy… không khí ở đây có gì đó khác thường không? Có linh khí từ đâu đó, rất mạnh… rất thuần khiết…”
Lạc Tiêu thoáng nhíu mày, đôi mắt sắc bén lia quanh như đang tìm kiếm. Chỉ một thoáng, cô gật đầu đồng ý:
“Đúng. Đây không phải là linh khí bình thường. Thậm chí… linh khí này thuần khiết hơn gấp nhiều lần so với thiên địa linh khí mà ta từng cảm nhận.”
Lăng Vân im lặng, đôi mắt cậu sắc bén và cảnh giác. Cậu đã cảm nhận luồng linh khí này từ sớm, nhưng không chắc nguồn gốc. Cả ba chậm rãi bước tới, đi sâu vào cánh rừng cho đến khi đột ngột họ dừng lại. Trước mặt là một bức tường đá cổ xưa bị che phủ bởi lớp rêu phong và những dây leo già cỗi. Ở giữa bức tường là một cánh cửa đá lớn được chạm trổ những hoa văn kỳ lạ, tựa như hình ảnh của các ngôi sao và dòng sông đang cuộn xoáy.
“Đây là… một bí cảnh?” – Lạc Tiêu thốt lên, đôi mắt không che giấu nổi sự kinh ngạc.
Bí cảnh là một loại không gian đặc biệt, nơi những bảo vật và kho báu được giấu kín. Bí cảnh là giấc mơ của bao tu tiên giả, là nơi chứa đựng những linh thảo, linh khí, và thậm chí cả những bảo vật quý hiếm không có trong thế giới bên ngoài. Nhưng để tiến vào đó không dễ dàng, vì mỗi bí cảnh đều ẩn chứa những cạm bẫy chết người, thử thách khốc liệt. Khám phá bí cảnh Cả ba nhìn nhau, rồi không ai bảo ai, họ cùng bước vào. Cánh cửa đá nặng nề từ từ mở ra khi cả ba tiến vào, để lộ một không gian rộng lớn. Ánh sáng nhạt màu bao phủ không gian, và phía trung tâm là một bệ đá lớn, trên đó là hai mươi viên linh thạch phát sáng lấp lánh, tựa như ngôi sao giữa đêm tối.
“Linh thạch!” – Tiểu Hoạt thốt lên, ánh mắt rực sáng như nhìn thấy kho báu quý giá nhất đời.
Linh thạch là một loại đá cực kỳ quý hiếm, có thể giúp tu tiên giả tu luyện mà không cần thiên địa linh khí. Hơn nữa, linh khí chứa đựng trong mỗi viên linh thạch gấp trăm lần so với linh khí bên ngoài, khiến chúng trở thành bảo vật vô giá. Lạc Tiêu bước tới, đôi mắt lóe lên sự khao khát. Cô hít một hơi sâu để lấy lại sự bình tĩnh, nhưng sự hiện diện của hai mươi viên linh thạch trước mặt cũng khiến lòng cô dấy lên cảm giác tham lam không kìm nổi.
“Hai mươi viên… nếu chia đều, mỗi người sáu viên. Nhưng…” – Lạc Tiêu ngập ngừng, đôi mắt lướt qua Lăng Vân và Tiểu Hoạt.
Lòng tham nổi lên khiến không khí giữa ba người trở nên căng thẳng. Lăng Vân cảm nhận rõ sự do dự của Lạc Tiêu và ánh mắt tham lam của Tiểu Hoạt. Trong lòng cậu cũng không khỏi dậy lên khát khao, nhưng cậu hiểu rằng nếu ai đó bất ngờ ra tay thì mối quan hệ mong manh giữa ba người sẽ tan vỡ. Họ sẽ phải đối đầu với nhau, và không chắc ai sẽ là người chiến thắng. Tiểu Hoạt lắc đầu, cố nở một nụ cười nhẹ để xua tan không khí nặng nề:
“Thôi nào, chúng ta đã trải qua không ít thử thách để đến được đây, chẳng lẽ lại để mấy viên linh thạch làm mất lòng tin sao?”
Lạc Tiêu im lặng một lúc, đôi mắt thoáng qua chút do dự, nhưng rồi cô gật đầu:
“Đúng. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua nguy hiểm, không lý do gì lại trở mặt. Nếu đã quyết định đồng hành, thì chia đều là cách công bằng nhất.”
Cả ba nhìn nhau, đôi mắt ánh lên sự tin tưởng ngầm và lòng quyết tâm. Sau một thoáng suy nghĩ, mỗi người lùi lại một bước, chấp nhận chia đều hai mươi viên linh thạch trước mặt.
“Được rồi, ta sẽ chọn trước,” – Tiểu Hoạt nói, tay vươn ra và lấy sáu viên linh thạch, ánh mắt không giấu nổi niềm vui sướng.
“Tiếp theo là ta,” – Lạc Tiêu nói, đôi mắt vẫn sắc bén và kiên quyết, nhưng lại ẩn chứa sự tin tưởng dành cho hai người bạn đồng hành. Cô cẩn thận chọn sáu viên linh thạch của mình.
Cuối cùng, chỉ còn lại tám viên trên bệ đá, Lăng Vân chậm rãi tiến đến và bắt đầu lựa chọn. Khối linh thạch bí ẩn Ngay khi cậu định lấy một viên, Thiên Tinh Ngọc Bội bỗng khẽ rung lên trong túi áo, như thể có thứ gì đó trong bí cảnh đã tạo ra sự cộng hưởng với nó. Cậu khựng lại, chầm chậm lấy viên ngọc bội ra, rồi tập trung quan sát những viên linh thạch còn lại. Khi ánh sáng nhàn nhạt từ Thiên Tinh Ngọc Bội chiếu vào các viên linh thạch, một viên trong số đó bỗng tỏa ra một luồng sáng mờ ảo khác thường. Viên linh thạch ấy mang một màu sắc kỳ lạ, không sáng rực như các viên khác mà lại tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, sâu thẳm như đại dương bí ẩn. Lăng Vân khẽ nhíu mày. Rõ ràng, viên đá này không hề tầm thường, nhưng chỉ có cậu nhận ra điều đó nhờ Thiên Tinh Ngọc Bội.
“Ta sẽ chọn viên này,” – Lăng Vân thầm nghĩ, tay khẽ cầm viên linh thạch kỳ lạ đó mà không để lộ bất kỳ biểu cảm nào. Cậu cẩn thận giấu viên linh thạch vào túi, rồi lấy thêm năm viên còn lại.
Khi cả ba đã chia xong số linh thạch, không gian yên lặng, chỉ còn ánh sáng dịu dàng từ những viên đá quý phát ra trong tay họ. Kết thúc trong bí cảnh Tiểu Hoạt nhìn sáu viên linh thạch trong tay, ánh mắt không giấu nổi vẻ vui sướng, nhưng cũng xen lẫn sự biết ơn:
“Không ngờ chúng ta lại có ngày sở hữu loại đá quý giá như thế này. Cảm ơn các ngươi đã không tranh giành.”
Lạc Tiêu gật đầu, khẽ nói:
“Chúng ta đã đồng hành, thì niềm tin là điều không thể thiếu. Cùng đến đây rồi, không có lý do gì phải tranh chấp nhau.”
Lăng Vân im lặng, nhưng trong lòng cậu biết rằng cuộc chia sẻ này không chỉ là về linh thạch, mà còn là thử thách về lòng tin. Dù mỗi người đều có động cơ và khát khao riêng, nhưng chính nhờ sự đoàn kết và lòng tin này, họ đã vượt qua được lòng tham đang âm ỉ trong lòng.
“Cũng đã đến lúc rời khỏi nơi này,” – Lăng Vân nói, cất Thiên Tinh Ngọc Bội vào túi áo cùng với viên linh thạch bí ẩn. “Chúng ta cần tiếp tục hành trình đến Tháp Thời Gian.”
Cả ba rời khỏi bí cảnh, ánh sáng từ cánh cửa đá dần mờ đi khi họ bước ra. Dường như bí cảnh đã hoàn thành sứ mệnh của nó, cánh cửa đá từ từ khép lại sau lưng họ, và màn sương mù bao phủ lại như chưa từng có ai bước vào nơi này. Trên hành trình trở lại Trên đường ra khỏi rừng, Tiểu Hoạt đột nhiên bật cười lớn:
“Không ngờ, một kẻ như ta lại có ngày sở hữu bảo vật quý giá thế này. Đây đúng là may mắn hiếm có!”
Lạc Tiêu cười nhạt:
“Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi là người được lợi. Với số linh thạch này, chúng ta có thể tu luyện trong nhiều năm mà không cần thiên địa linh khí.”
Lăng Vân mỉm cười nhẹ, nhưng trong lòng cậu biết rằng lợi ích cậu nhận được lớn hơn nhiều so với những gì Lạc Tiêu và Tiểu Hoạt tưởng tượng. Viên linh thạch mà cậu chọn mang đến một cảm giác huyền bí và không xác định. Cậu có linh cảm rằng viên linh thạch này không chỉ là một nguồn cung cấp linh khí đơn thuần, mà còn ẩn chứa một sức mạnh kỳ lạ nào đó – một sức mạnh mà chỉ có Thiên Tinh Ngọc Bội mới có thể kích hoạt.
“Cứ giữ bí mật này… một mình thôi,” – Lăng Vân thầm nhủ, ánh mắt thoáng lên một tia sáng quyết tâm.
Với mỗi bước đi, lòng cậu cảm thấy nặng trĩu nhưng cũng tràn đầy hy vọng. Cậu không biết viên linh thạch này sẽ mang lại điều gì trong tương lai, nhưng cậu chắc chắn rằng, một ngày nào đó, sức mạnh của nó sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ ai.
Đăng bởi | VanNgonPhiThi |
Thời gian | |
Cập nhật |