Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí Mật Kinh Thiên

Tiểu thuyết gốc · 1505 chữ

Sau những tháng dài luyện kiếm trên Đảo Thanh Phong, Lăng Vân đã trở lại đại lục, sẵn sàng cho hành trình tiếp theo của mình. Sức mạnh và kiếm pháp đã tinh tiến hơn bao giờ hết, nhưng điều thôi thúc cậu quay lại lần này không chỉ là con đường tu tiên, mà là tìm hiểu nguyên nhân vì sao Hắc Kỳ Tông luôn truy đuổi mình không ngừng. Đã bao lần cậu suýt mất mạng, phải sống trong cảnh lẩn trốn. Cậu chưa bao giờ hiểu tại sao một thiếu niên nhỏ bé như mình lại trở thành mục tiêu của một tông môn lớn mạnh như Hắc Kỳ Tông. Và lần này, cậu quyết định không thể để mình mãi là kẻ bị truy đuổi nữa.

Sau nhiều ngày theo dõi và nghe ngóng, Lăng Vân phát hiện ra dấu vết của một nhóm đệ tử Hắc Kỳ Tông ở một ngôi làng nhỏ ven núi. Tận dụng Ảo Ảnh Thân Pháp, cậu ẩn mình trong bóng tối, kiên nhẫn chờ đến lúc sơ hở để bắt giữ một đệ tử cấp thấp và dò hỏi thông tin. Khi bị ép khai báo, tên đệ tử run rẩy trả lời:

“Chúng ta chỉ làm theo lệnh của Tông chủ… Ngươi sở hữu một thứ mà Tông chủ khao khát. Nghe nói đó là huyết mạch có thể đưa hắn lên cảnh giới tối thượng.”

“Huyết mạch?” – Lăng Vân nhíu mày. “Tại sao Tông chủ các ngươi không tự mình bắt ta?”

Tên đệ tử ngập ngừng, vẻ mặt thoáng sự căng thẳng và hoảng sợ:

“Ngươi… ngươi không biết gì sao? Ngươi mang huyết mạch Ma Vương. Tông chủ muốn chiếm đoạt nó, nhưng không thể lại gần ngươi vì huyết mạch này chứa một loại nguyền rủa… Huyết mạch Ma Vương có thể… gây hại cho bất cứ ai chưa đủ sức mạnh để khống chế nó trực tiếp.”

Lăng Vân sững sờ. Huyết mạch Ma Vương? Huyết mạch trong cơ thể cậu lại chứa đựng một loại nguyền rủa? Đây là lần đầu tiên cậu nghe về điều này, và cậu cũng chưa từng cảm nhận gì bất thường. Nhưng nếu đúng như lời tên đệ tử nói, thì điều này lý giải tại sao Tông chủ của Hắc Kỳ Tông phải phái đệ tử truy lùng cậu từ xa, thay vì trực tiếp ra tay.

“Loại nguyền rủa nào? Nói rõ hơn.” – Lăng Vân yêu cầu, ánh mắt lạnh lùng đè nặng lên tên đệ tử, buộc hắn phải khai tiếp.

Tên đệ tử run rẩy, thì thào tiếp:

“Huyết mạch Ma Vương ẩn chứa một loại sát khí đặc biệt, giống như một loại nguyền rủa được lưu truyền trong dòng máu. Nếu người khác không có huyết mạch Ma Vương mà cố gắng tiếp cận để chiếm đoạt nó, họ sẽ bị sát khí ấy hủy hoại linh hồn. Vì vậy, Tông chủ chỉ có thể dùng cách từ xa, sai chúng ta và những kẻ khác bắt giữ ngươi và đưa về bằng bất cứ giá nào. Một khi đưa được ngươi về, hắn có thể thực hiện một nghi thức để chuyển hóa huyết mạch, nhưng chỉ khi cách xa sát khí ngươi phát ra…”

Nghe đến đây, Lăng Vân cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng. Cậu không ngờ trong người mình lại chứa đựng huyết mạch của một Ma Vương cổ xưa, và huyết mạch ấy còn mang theo một sát khí nguyền rủa đầy chết chóc. Điều này không chỉ giải thích lý do Hắc Kỳ Tông không ngừng truy đuổi cậu từ xa mà còn khiến cậu hiểu được sự thèm khát của Tông chủ đối với huyết mạch này.

Sau khi moi được những thông tin quan trọng từ tên đệ tử, Lăng Vân tiếp tục theo dõi những đệ tử khác của Hắc Kỳ Tông. Cậu cuối cùng cũng nắm bắt được tung tích của một trưởng lão cấp thấp trong tông môn – người nắm giữ nhiều bí mật của Hắc Kỳ Tông hơn những đệ tử cấp thấp. Sau khi giăng bẫy và bắt giữ, Lăng Vân thẩm vấn hắn để tìm hiểu sâu hơn về bí mật này. Tên trưởng lão thoạt đầu có vẻ kiên quyết chống cự, nhưng khi đối diện với sự áp đảo từ ánh mắt sắc bén và sát khí mạnh mẽ của Lăng Vân, hắn cuối cùng cũng khuất phục và nói ra sự thật:

“Ngươi… thật sự không biết gì sao?” – hắn hỏi, ánh mắt kinh ngạc khi nhìn cậu. “Ngươi mang trong mình huyết mạch của Ma Vương – một trong những Ma Vương cổ xưa nhất của vùng đất này. Hắc Kỳ Tông đã truy tìm ngươi suốt bao năm qua, vì trong ngươi… chảy dòng huyết mạch có thể giúp Tông chủ đạt đến cảnh giới Thánh Ma.”

Lăng Vân kinh ngạc, cố giữ bình tĩnh:

“Thánh Ma? Điều này có nghĩa gì?”

Tên trưởng lão cười nhạt:

“Ngươi là kẻ được chọn, mang huyết mạch của Ma Vương cổ xưa, loại huyết mạch chỉ xuất hiện một lần trong hàng ngàn năm. Nếu Tông chủ có thể chiếm đoạt và chuyển hóa được huyết mạch này, ông ta sẽ không chỉ đạt đến cảnh giới Đại Thừa, mà còn có thể vượt qua mọi giới hạn, đạt đến cảnh giới Thánh Ma, có khả năng điều khiển và cai trị toàn bộ tu tiên giới.”

Lăng Vân nghe mà lòng nặng trĩu. Những lời của trưởng lão như châm ngòi cho một ngọn lửa phẫn nộ âm ỉ trong lòng cậu. Không chỉ là truy sát, mà Hắc Kỳ Tông còn có tham vọng thống trị cả tu tiên giới, chỉ vì sức mạnh tiềm tàng trong huyết mạch của cậu.

“Nếu có sức mạnh to lớn đến thế, tại sao Tông chủ không tự mình ra tay mà lại sai kẻ khác?” – Lăng Vân hỏi, nhìn chằm chằm vào tên trưởng lão.

Hắn bật cười đầy ẩn ý, rồi khẽ nói:

“Ngươi không hiểu sao? Huyết mạch Ma Vương ẩn chứa sát khí nguyền rủa mà chỉ người mang huyết mạch đó mới có thể an toàn. Nếu Tông chủ hoặc bất cứ ai không sở hữu huyết mạch Ma Vương mà cố tiếp cận ngươi trực tiếp, sát khí ấy sẽ phá hủy linh hồn họ. Đó là lý do Tông chủ chưa bao giờ đích thân hành động.”

Đến đây, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn trong lòng Lăng Vân. Cậu biết rằng bản thân đang mang một sức mạnh mà ai cũng thèm khát, nhưng đồng thời, sức mạnh này lại là một thứ không thể dễ dàng tiếp cận. Hắc Kỳ Tông chỉ có thể bắt giữ cậu từ xa và bằng cách nào đó phong tỏa sát khí nguyền rủa để chuyển hóa huyết mạch.

Sau khi nghe hết mọi chuyện, Lăng Vân thả tên trưởng lão và rời khỏi nơi đó. Cậu đứng dưới bầu trời đêm đầy sao, trong lòng tràn ngập cảm giác phức tạp – vừa kinh ngạc, vừa tức giận. Tất cả những điều cậu luôn tin tưởng về bản thân, về nguồn gốc của mình, giờ đây như một ảo ảnh tan vỡ. Cậu không phải là một người bình thường, mà là người mang huyết mạch của một Ma Vương cổ xưa, thứ huyết mạch có thể khuynh đảo cả tu tiên giới.

“Ngươi vẫn là ngươi, Lăng Vân. Huyết mạch chỉ là một phần của cơ thể, không thể quyết định con người ngươi,” – khí linh cất giọng, như thấu hiểu sự giằng xé trong lòng cậu. “Dù mang huyết mạch của Ma Vương, ngươi vẫn có quyền lựa chọn con đường của riêng mình.”

Lời nói của khí linh như ánh sáng soi rọi vào tâm hồn đang mờ mịt của Lăng Vân. Cậu hiểu rằng, sức mạnh từ huyết mạch không làm thay đổi bản chất của cậu, nhưng cậu phải học cách kiểm soát nó, để không bị nguyền rủa và dã tâm của Hắc Kỳ Tông làm ảnh hưởng.

Nhìn lên ánh trăng, lòng Lăng Vân dần trở nên kiên định. Cậu thề rằng sẽ không để bất kỳ ai lợi dụng huyết mạch này cho mục đích xấu xa. Dù Hắc Kỳ Tông có thể tiếp tục truy đuổi, cậu sẽ không để họ đạt được tham vọng.

“Ta sẽ không chỉ chiến đấu để bảo vệ bản thân, mà còn để bảo vệ tất cả những gì ta tin tưởng,” – Lăng Vân thầm nhủ, ánh mắt sáng lên niềm quyết tâm. “Dù mang huyết mạch Ma Vương, ta sẽ làm chủ số phận mình.”

Giữa rừng đêm tĩnh mịch, Lăng Vân đứng đó nắm chặt tay. Dù thế nào, cậu sẽ không bao giờ cho phép bất cứ kẻ nào chiếm đoạt sức mạnh huyết mạch Ma Vương để thực hiện những tham vọng đen tối của chúng.

Bạn đang đọc Tiên Lộ Chi Nan sáng tác bởi VanNgonPhiThi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VanNgonPhiThi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.