Pháp lực tinh thuần
Phía Long Ba Cung có tám tu sĩ phải đối chiến với mười một tu sĩ liên thủ, tuy có chút yếu thế hơn nhưng cũng tạm thời đánh ngang tay.
Lôi Tam Minh xuất ra một cự chùy, mỗi lần chùy vung lên, bổ ra những đạo lôi điện màu xanh thô to như cổ tay uy lực vô cùng lớn. Nhìn hắn thanh thế lớn, thực lực có vẻ thuộc loại mạnh nhất phía Long Ba Cung, nam tử âm nhu và Bình Cái không hẹn mà cùng giao phong với hắn. Nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là hắn là người vào di tích thu bảo.
Nam tử âm nhu quanh thân toả ra mùi vị tinh huyết tanh tưởi. Quanh ra toả ra ánh sáng màu máu, mỗi lần hắn vung chưởng ra liền tạo thành hư ảnh một cự chưởng huyết tinh to cỡ bồ đoàn hướng Lôi Tam Minh đập tới.
Bình Cái thì trông đơn giản hơn một chút, trực tiếp cầm trường đao bay đến vung lên chém liên tục, quanh thân đao toả ra khí tức sắc bén, đao chưa tới nhưng quang mang đã chèn ép đến.
Lôi điện của Lôi Tam Minh có vẻ như có một chút khắc chế với huyết chưởng của nam tử âm nhu. Lôi điện trông nhỏ hơn huyết chưởng mấy lần, vậy mà đều mang huyết chưởng đánh tan ra. Lôi điện va chạm với huyết chưởng tuy không bị toàn diệt nhưng cũng bị tan rã tám chín phần, uy lực còn lại coi như không có bao nhiêu uy hiếp.
Bình Cái cũng không tốt hơn nam tử âm nhu bao nhiêu. Mỗi lần chém đao đến, va chạm với lôi điện khiến đao ý bị chặn đứng lại. Nhưng hắn không vì vậy mà nản, đao thức càng chém càng sắc bén, mãnh liệt.
Cứ thế tuy Lôi Tam Minh có thể một đối hai, nhưng song quyền nan địch tứ thủ. Pháp lực của hắn bị bào mòn trầm trọng. Hắn đành phải cắn răng đau khổ lấy ra một tấm phù lục màu vàng kim, trương Kim Cương Phù này hắn tốn rất nhiều linh thạch mua về, dùng một lần hết một cái nên vô cùng tiếc nuối.
Quang tráo màu vàng vừa hiện ra, áp lực Lôi Tam Minh phải gánh chịu được triệt tiêu phân nửa.
Trường đao của Bình Cái chém liên tục vào quang tráo phát ra thanh âm kim loại va chạm vô cùng chói tai, quang mang trên quang tráo qua mỗi chiêu bị chém mòn một ít, nhưng xem chừng không đáng ngại, phải còn lâu Kim Cương Tráo mới bị phá vỡ. Lôi Tam Minh tạm thời không cần phân thần để ý tới Bình Cái, toàn lực đối phó với nam tử âm nhu.
Có thể không ngờ đến, Bình Cái dừng lại một chút, lẩm bẩm bấm niệm pháp quyết, vận khởi pháp lực. Đao mang trên trường đao nhất thời sáng lên gấp đôi. Hắn gầm lên một tiếng lớn, vung đao chém mạnh lên Kim Cương Tráo.
"Keng...".
Một tiếng vang trầm thấp phát ra. Quang tráo bị chém lõm vào hơn một thước, quang mang vàng kim của quang tráo bị mờ đi ba phần.
Lôi Tam Minh thấy vậy thì đại biến, nhưng rất nhanh điềm tĩnh trở lại. Khi Bình Cái thu đao về, quang tráo tựa như co dãn, nhanh chóng phồng lên trở lại. Bất quá ước chừng hai, ba nhát chém nữa là có thể bị phá vỡ. Nhưng đáng mừng là sau khi chém nhát đó xong, Bình Cái liền chảy đầy mồ hôi thở dốc, hiển nhiên đã hao tổn rất nhiều pháp lực, trong thời gian dài không thể tiếp tục chiêu thức đấy. Vội vã lấy ra một viên đan dược nuốt vào, lùi lại một chút vận công hồi phục pháp lực.
Nam tử âm nhu thấy vậy thì mặt lộ vẻ dị dạng, khoé mắt giật giật. Vốn tưởng Bình Cái này chém một nhát đó, lại không tiếp tục, tên khốn này vậy mà giả vờ hao tổn nhiều pháp lực, ngồi sang một bên vờ hồi phục pháp lực. Để hắn phải một mình thụ địch, đây là dự định mượn tay Lôi Tam Minh để làm hao mòn pháp lực của hắn sao? Hai tông môn vốn có hiềm khích, có khi nào Bình Cái hội thời gian hắn suy yếu để ra tay?
Bất quá nam tử âm như trong lòng chợt giật mình, nếu là đối phương giả bày ra bộ dạng hao tổn pháp lực mà thực tế không bị mất bao nhiêu, không phải nói là hắn một chém làm tiêu hao ba thành lực phòng hộ của kim cương tráo sao? Tiểu tử này từ khi nào mạnh lên như vậy?
Nếu đối phương thực suy yếu thì càng dễ hiểu. Nhưng cũng không thể không nghi ngờ. Giữa chiến trường không thể không chủ quan.
Vậy nên giờ thân thụ địch, lại tạm thời liên thủ, hắn không tiện nói gì. Lấy pháp lực của hắn cầm cự dây dưa với Lôi Tam Minh một thời gian cũng không phải chuyện quá khó khăn.
Nam tử âm nhu lại không biết, Bình Cái suy yếu là thật. Mà mượn tay Lôi Tam Minh làm yếu hắn cũng là thật. Bình Cái hắn không ngốc mà liều mạng chém giết một mình, để cho cuối cùng nam tử âm nhu bảo tồn được nhiều thực lực nhất, đoạt được pháp khí.
Quan trọng là sau nhát chém vừa rồi, làm hắn đi mất bốn, năm thành pháp lực. Bình Cái ngồi xuống hồi phục pháp lực, âm thầm hạ quyết tâm, sẽ cố ý kéo dài thời gian khiến nam tử âm nhu cũng suy yếu như hắn.
Tử Nguyên phía bên kia nhìn thấy một màn này thì vui mừng. Pháp môn của Bình Cái và nam tử âm nhu trông khá lợi hại, vậy mà không thể trong thời gian ngắn không làm được gì Kim Cương Tráo, cho dù Tử Nguyên nhìn ra bọn hắn là có mưu sở, không dốc hết sức lực.
Tuy một chém của Bình Cái chỉ lao tiêu hao ba thành năng lực của Kim Cương Tráo, nhưng không thể nói đao pháp của hắn yếu, ngược lại khiến Tử Nguyên tâm động.
Người khác thì không nói, hắn đương nhiên nhìn ra đao pháp của Bình Cái giống hệt với tu sĩ Trát Nguyệt Tông khác, nhưng hắn thi triển ra mạnh hơn một chút, bởi vì thực lực của hắn trong nhóm Trát Nguyệt Tông này là mạnh nhất. Chứng tỏ bọn họ đều chung một sở học.
Tử Nguyên âm thầm dùng thần thức quét qua Trữ Vật Phù của tên Cảnh Đồng kia, vô cùng kinh hỉ khi thấy một ngọc giản viết bốn chữ : Trát Nguyệt Đao Phổ. Hẳn đây là công pháp chính tông của của Trát Nguyệt Tông đi.
Hắn nhanh chóng vui mừng vì khi đảo sơ qua, thấy có pháp môn tu luyện cho tu vi Trúc Cơ Kỳ. Chỉ tiếc là không có pháp môn cho tu vi Kết Đan Kỳ.
Bất quá nghĩ lại cũng đúng. Để một tu sĩ Luyện Khí Kỳ mang pháp môn của tu sĩ Kết Đan Kỳ chạy qua chạy lại bên ngoài tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm. Lại còn là pháp môn chính tông nữa. Một phần là tạm thời tu sĩ Luyện Khí Kỳ không thể tu luyện, một phần là nguy hiểm đến tu sĩ ấy, một phần là lo lắng lộ ra tuyệt học tông môn. Hắn cũng không thể quá tham lam.
Không biết nếu học lén công pháp của những tông môn này, khi lộ ra có bị truy sát không.
Tử Nguyên tinh thần dâng cao, lấy pháp lực của hắn vừa hùng hậu vừa tinh thuần, chắc chắn sẽ không giống như Bình Cái kia vừa chém một chém thì ngồi thở hồng hộc. Uy lực thi triển ra hẳn phải mạnh hơn đồng giai cùng luyện Trát Nguyệt Đao Phổ nhiều.
Pháp lực của những tu sĩ bình thường một là tự tu luyện ra, hai là dựa vào linh đan diệu dược. Bình thường tu luyện đã rất khó. Nếu có thể dựa vào đan dược để tăng pháp lực thì không ai từ chối. Nếu muốn chỉ dựa vào tu luyện mà tinh tiến pháp lực thì thời gian rất lâu.
Pháp lực chuyển hoá từ đan dược sẽ có rất nhiều tạp chất. Pháp lực do tự tu luyện tuy tốt hơn cái trước một chút nhưng đồng dạng cũng không tinh thuần. Phải nói tu luyện pháp lực là từ hấp thụ thiên địa linh khí rồi chuyển hoá thành pháp lực. Mà linh khí trong thiên địa vốn hỗn độn, mang nhiều thuộc tính hỗn hợp, lại phụ thuộc vào tức cảnh xung quanh mà hình thành nên.
Chính vì thế nếu muốn pháp lực thật sự tinh thuần thì cần trải qua Hoá Tinh pháp lực, một lần nữa rèn luyện, tinh thuần lại pháp lực vốn có. Nhưng phương pháp này rất tốn thời gian, lại thất thiệt nhiều thứ khác nên không ai muốn làm.
Đương nhiên cũng có nhiều loại công pháp giúp pháp lực tinh thuần, nhưng rất hiếm và quý giá, hiệu quả cũng không rõ.
Tử Nguyên lại có Cố Dao Nhẫn nên vấn đề này tự nhiên không cần quan tâm.
Nghĩ tới sức mạnh của Trát Nguyệt Đao Phổ, Tử Nguyên trong lòng nổi lên hoả nhiệt. Lại nhìn đến nam tử âm nhu một thân huyết công cũng không tệ, Tử Nguyên liền dời ánh mắt sang tu sĩ đối diện. Có muốn hay không lại cướp công pháp?
Đăng bởi | huavu |
Thời gian |