Cực phẩm nhân gian!
- Cực phẩm, quả thực là cực phẩm.
Doanh Tử cười toe toét, nhìn tranh vẽ một lần lại một lần, sau đó đưa cho thị nữ bên cạnh.
- Ngươi nói, bức tranh này như thế nào?
Thị nữ kia ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ đến bên tai, vội vàng cúi đầu, tựa hồ là có chút ý còn chưa hết, ánh mắt nàng không ngừng liếc lên.
- Thần thiếp cảm thấy rất tốt.
Thanh âm thị nữ rất nhỏ, nhỏ đến mức mình gần như không nghe được.
Doanh Tử muốn chính là loại phản ứng này, hắn cười rất vui vẻ.
- Được được được, lần này nhất định có thể bán chạy.
Buông đồ trong tay xuống.
Doanh Tử nhìn cây hương đang cháy:
- Đã đến giờ này rồi ?
Thị nữ gật đầu đáp lời:
- Điện hạ muốn ăn gì sao? Thần thiếp sẽ cho người đi chuẩn bị
- "Không cần, nếu ta nhớ không lầm, hôm nay hình như có yến hội gì?
- Hồi bẩm điện hạ, ở ven hồ Tây Giao, Tần cô nương tổ chức yến hội.
Doanh Tử mặc quần áo của mình:
- Ta đi dạo một chút.
…
Doanh Tử đến sân yến hội, thân là Thái tử đương nhiên không ai ngăn cản hắn.
Cho dù Doanh Tử không có vé cũng không ai ngăn cản, trừ phi là không muốn sống.
Mà hôm nay Doanh Tử chỉ tới ăn ít đồ, nhân tiện tới đây xem xét có tư liệu thực tế thích hợp hay không.
Xa xa, Doanh Tử liền nhìn thấy một đám người vây thành một nhóm.
Hắn ghét nhất chính là loại hoàn cảnh này, vừa chen chúc vừa nóng.
- Chậc.
Chép chép miệng, Doanh Tử ngồi ở xa xa, tầm mắt liếc qua những nữ tử yên tĩnh một chút.
Cái này nói chung.
- Cái này...... Lớn vậy sao? Chắc chắn là giả. Chân thật dài, chân này có thể chơi một năm! Ồ, có gia đình rồi.
- Ta chết tiệt! Cực phẩm.
Trước ngực không lớn không nhỏ, váy dài màu hồng nhạt lộ ra bắp chân.
Doanh Tử là ai, hắn gặp vô số người, chỉ dựa vào một chân là có thể đại khái tính ra chiều cao của đối phương.
Theo hắn suy đoán, người này thân cao khoảng một mét sáu ba, váy dài hồng phấn tượng trung cho thiếu nữ lương thuần, nàng bước đi loáng thoáng lộ ra bắp chân, phi thường hấp dẫn ánh mắt.
Bởi vì cái gọi là SP trẻ tuổi trước nhìn ngực, sau nhìn háng, cuối cùng là bắp chân.
So sánh vơi snhuwngx không có kinh nghiệm mà nói chính là hơn xa?
Hắn đúng là danh xứng với thực! Tuổi còn trẻ đã có tác phẩm "Ngọc túc hợp tập", hôm nay thậm chí ra tới ba tập.
Chỉ là ở toàn bộ kinh thành, fan của hắn đã có hàng vạn người.
Hắn đang nhìn gì vậy? Nhìn chính là khí chất! Tóc dài gợn sóng, tốt, rất tốt.
Cô gái kia nghiêng đầu, tay trái xoắn một chuỗi kẹo hồ lô.
Thấy được người quen xa xa, nữ tử cười nhảy dựng lên, tay phải vung vẩy.
Doanh Tử: "!!!"
Cố An từng nói với hắn một loại người, lúc ấy Cố An còn dùng một loại từ ngữ phi thường cao cấp, thuần dục phong (tình dục thuần khiết)!
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới ba từ này làm sao liên hệ với nhau.
Lúc ấy Cố An nói, loại người này bề ngoài nhìn qua rất ngự, nhưng nếu nhìn nhiều hai mắt, lại sẽ bị trang điểm đơn giản mê hoặc, rất đơn thuần, loại nữ tử này là cực phẩm nhân gian.
Doanh Tử liếm liếm đầu lưỡi.
- Nhân gian cực phẩm, mình dĩ nhiên thật sự gặp được.
- Cố huynh lúc ấy còn nói một loại, nhân gian cực phẩm bên trong cực phẩm.
Khi Thuần Dục Phong cùng muội tử ngọt ngào dung hợp làm một, các nàng chính là thế giới này đỉnh phong.
Sóng cả trước người nữ tử lộ ra hương vị đáng yêu, hôm nay nàng sôi nổi, kẹo hồ lô trong tay cũng hợp làm một bức tranh đẹp.
- Hả? ??? Sao lại là đệ muội?
Tức khắc, tâm tình Doanh Tử sụp đổ.
Hắn còn cho rằng mình gặp gỡ một vị nhân gian cực phẩm, chính mình rốt cục muốn mở ra nhân sinh tương lai hạnh phúc .
- Ai.
Doanh Tử xoa trán mình, trong đầu tràn đầy nụ cười vừa rồi của Tô Mị Nhi.
Mọi người đều biết, nam sinh sẽ tự chủ thêm kính lọc cho một nữ sinh, cho nên nếu có người ở trong đầu ảo tưởng vị nữ thần nào đó của mình cảm thấy rất đẹp, nhưng chân chính gặp mặt lại là một chuyện khác.
Doanh Tử sau khi nhắm mắt lại đã đem mỹ nhan Tô Mị Nhi ví lên tuyệt mỹ nhất, thậm chí còn đem bầu trời chỉnh thành trời chiều.
- Dưới ánh chiều tà, một cô gái như vậy...... Ừm, lớn hơn một chút, ta thích lớn hơn, chân dài hơn một chút...... Quả thực là tiên nữ a, Cố huynh đến tột cùng vì sao có vận khí tốt như vậy!
Doanh Tử hầu như muốn cắn nát hàm răng.
Vì sao mình lại không gặp được nữ tử như vậy?
- Điện hạ, sao ngài lại khóc?
Doanh Tử cắn răng mở mắt, một nữ tử đứng bên cạnh.
Nữ tử này còn ở trong ngọc túc hợp tập đăng tràng, nhưng Doanh Tử mới vừa cho Tô Mị Nhi xem qua kính lọc, lại nhìn nàng không hề có cảm giác.
- A, điện hạ đây là ngài tự tay viết?
Nữ tử nhặt lên một tờ giấy bên cạnh bàn Doanh Tử.
Vầng trăng sáng có từ bao giờ,
Nâng chén rượu lên hỏi trời xanh.
Không biết là cung điện ở trên trời,
Đêm nay đã là năm nào?
Ta muốn cưỡi gió đi,
Lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc,
Nơi cao rét không chịu nổi.
Đứng lên múa, bóng trăng theo người,
Gì vui hơn ở dưới cõi đời.
Soi khắp gác tía,
Ta tà xuống cửa che màn gấm,
Soi cả đến người có bầu tâm sự không ngủ.
Trăng giận gì người,
Tại sao cứ tròn trong những giờ ly biệt.
Người có lúc buồn, vui, tan, hợp,
Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết,
Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn.
Những mong người lâu dài,
Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.
“ Thủy Điệu Ca Đầu - Tô Thức. Vốn chỉ cóNhững mong người lâu dài,
Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.
hai câu đầu, mình tiện cop để mn cùng thưởng thức.):)”
Nữ tử thấp giọng đọc thi từ.
Đêm nay, danh tiếng của Doanh Tử hoàn toàn khai hỏa toàn bộ thành kinh thành.
Cũng không phải tác giả Ngọc Túc Hợp Tập bị phát hiện, chỉ là một đêm này có thêm một bài thi từ.
Không có đề cử, chữ viết còn có chút qua loa, như là vội vội vàng vàng chạy ra, đêm qua lúc phát hiện bài thi từ này ở trên tay Doanh Tử, tuy rằng Doanh Tử không thừa nhận, nhưng mọi người nhất trí thừa nhận là Doanh Tử làm.
Ở phía dưới bài thi từ còn vẽ một con tiểu hồ ly phiên bản Q, tiểu hồ ly Khả Khả ái quỳ rạp trên mặt đất nhắm mắt dưỡng thần.
- Sao lại giống như vậy?
Doanh Tử càng nhìn tờ giấy kia, trong lòng lại càng xuất hiện cảm giác quen thuộc.
Chữ này, mặc dù viết ngoáy rất nhiều, nhưng ngòi bút sẽ không thay đổi.
Cố An! Vậy tiểu hồ ly phía dưới này cũng là hắn vẽ? Không đúng, Cố An chỉ là một LSP, làm sao có thể vẽ ra thứ đáng yêu như vậy, người có thể vẽ ra thứ này nhất định cũng rất đáng yêu!
Tô Mị Nhi!
Xác định đáp án trong lòng, Doanh Tử trước tiên nghĩ đến không phải thân phận tài từ là Cố An, hắn hoàn toàn ném bài thi từ này sang một bên.
Suy nghĩ trong lòng hắn là...... Tô Mị Nhi không hổ là người vợ hoàn mỹ, đúng như Cố huynh từng nói.
Người trâu bò, cũng đẹp.
Trù nghệ vũ nghệ họa công thư pháp mọi thứ đều tinh thông, đối nhân xử thế hiền lành, khuyết điểm duy nhất chính là có chút nhỏ.
Nếu là để cho Cố An nghe được Doanh Tử nói, hắn tất nhiên sẽ nhảy ra phản bác: Ngươi biết cái rắm Tô Mị Nhi, lớn nhỏ như vậy mới thích hợp nhất, nếu như lớn hơn nữa cũng không phải là phong cách thuần dục+đáng yêu.
...
Cố phủ.
Mặt trăng treo lơ lửng trên không trung, Tô Mị Nhi ngồi trên chiếc ghế đu trong sân, lắc lư với nụ cười trên khuôn mặt.
Miệng lưỡi khẽ mở, Tô Mị Nhi nhỏ giọng ngâm nga hát.
Vừa hay lời của tiếng hát, chính là nôi dung của bài thi từ kia.
- Vầng trăng sáng có từ bao giờ,, Nâng chén rượu lên hỏi trời xanh.…
Tô Mị Nhi cảm thấy tướng công mình là một thiên tài, có thể trong thời gian ngắn như vậy làm ra một bài thi từ cũng thôi, lại còn có thể biên ra khúc nhạc.
- Những mong người lâu dài, ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.
Tô Mị Nhi ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Ánh trăng sáng tỏ, Tô Mị Nhi vươn tay muốn chạm vào ánh trăng trên không trung.
Ngón tay dừng lại trên không trung.
- Đại vương, người làm sao vậy?
Tô Mị Nhi phục hồi tinh thần, thu tay về.
- Không có gì, chỉ là có chút nhớ nhà.
- Đại vương ngươi còn có nhà? Ta còn tưởng rằng ngươi không cha không mẹ đâu.
Nếu là bình thường, Tô Mị Nhi đã sớm hành hung Vượng Tài, nhưng lần này Tô Mị Nhi lại không động thủ.
Nàng tự giễu cười cười:
- Ta mặc dù có nhà, nhưng không mẹ không cha.
- Đại vương, kỳ thật ta cảm thấy Cố phủ cũng là nhà của ngươi a, Cố đại nhân đối với ngươi thật tốt.
- Cố phủ...... Tướng công…
Tô Mị Nhi trong mắt có một tia mê mang, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đăng bởi | yy27387371 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |