Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khôi Phục Đội Ngũ

Tiểu thuyết gốc · 1036 chữ

Lâm và Thảo vẫn đang tạm trú trong căn phòng nhỏ, cố gắng sắp xếp lại mọi thứ và tính toán bước tiếp theo. Mặc dù họ đã tìm thấy nơi trú ẩn tạm thời, nhưng sự lo lắng về các thành viên còn lại trong nhóm không bao giờ rời xa tâm trí họ.

“Hãy kiểm tra những khu vực xung quanh một lần nữa,” Lâm nói, ánh mắt quyết tâm. “Chúng ta cần phải tìm thấy các bạn của mình.”

Họ rời khỏi căn phòng trú ẩn, dẫn theo các con vật đồng hành và bắt đầu tìm kiếm các hành lang và căn phòng còn lại trong hệ thống hang động. Các con vật không chỉ giúp họ cảm thấy đỡ cô đơn mà còn có thể phát hiện ra những điều mà con người có thể bỏ qua.

Tuấn và Mai đã tiếp tục khám phá căn phòng điều khiển cũ. Họ tìm thấy một số thiết bị điện tử cũ và tài liệu không còn dùng được, nhưng không có dấu hiệu của lối ra.

“Có lẽ chúng ta nên thử tìm lối ra theo hướng khác,” Tuấn đề nghị. “Phòng điều khiển này không cho thấy nhiều manh mối hữu ích.”

Mai gật đầu đồng ý. “Chúng ta có thể đi theo một hướng khác và hy vọng sẽ tìm thấy điều gì đó.”

Khi họ bắt đầu di chuyển, họ phát hiện ra một lối đi hẹp dẫn đến một cánh cửa gỗ cũ. Cánh cửa này dường như không giống như những cánh cửa khác mà họ đã gặp – nó có vẻ được chăm sóc tốt hơn và không bị bụi bặm.

“Khai thác thử xem sao,” Tuấn nói, vừa nhẹ nhàng đẩy cánh cửa mở ra.

Phía bên trong là một căn phòng lớn, nhưng nó không giống như những căn phòng tối tăm trước đây. Căn phòng này có vẻ như từng là một ký túc xá. Những chiếc giường cũ kỹ và các đồ đạc bị bỏ lại đều còn nguyên vẹn.

“Có vẻ như đây từng là một khu ký túc xá,” Mai nói. “Chúng ta có thể tìm thấy gì đó ở đây.”

Họ bắt đầu khám phá căn phòng, và bất ngờ, họ nghe thấy những tiếng động nhẹ từ một góc phòng. Khi tiến lại gần, họ nhìn thấy Nam, đang ngồi trong một góc tối và dường như đang tìm kiếm điều gì đó.

“Nam!” Mai gọi lớn. “Chúng tôi tìm thấy bạn rồi!”

Nam ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên và mừng rỡ. “Cuối cùng các bạn cũng đến. Tôi đã tìm kiếm suốt mà không có kết quả.”

“Chúng ta còn phải tìm các bạn khác nữa,” Tuấn nói. “Đã có nhóm của Lâm và Thảo không?”

Nam lắc đầu. “Tôi không biết họ đang ở đâu. Tôi chỉ lạc vào đây và không thể tìm thấy lối ra.”

Họ tiếp tục tìm kiếm trong căn phòng, hy vọng sẽ tìm thấy dấu hiệu của các thành viên khác. Cuối cùng, họ phát hiện ra một cánh cửa khác dẫn đến một phòng lưu trữ nhỏ. Khi mở cửa, họ nhìn thấy Lâm và Thảo, đang nghỉ ngơi cùng với các con vật đồng hành.

“Lâm! Thảo!” Nam gọi, ánh mắt vui mừng.

Lâm và Thảo nghe thấy tiếng gọi, nhanh chóng đứng dậy và bước ra ngoài. “Cuối cùng các bạn cũng tìm thấy nhau,” Thảo mừng rỡ nói.

“Chúng tôi đã tìm thấy ký túc xá này và đang cố gắng nghỉ ngơi một chút,” Lâm nói. “Rất tốt khi gặp lại các bạn.”

Cả nhóm giờ đây đã hội tụ đủ. Họ quyết định rằng không nên mất thời gian nữa mà cần phải nhanh chóng lên đường. “Chúng ta cần phải đến nơi tập kết của nhóm những người còn sống,” Lâm đề xuất. “Có lẽ ở đó chúng ta sẽ tìm thấy thêm sự hỗ trợ và lối ra khỏi nơi này.”

Đột nhiên, chú chó chăn cừu Đức – người bạn đồng hành mới của họ – bắt đầu hành động khác thường. Chú chó đánh hơi mùi và chạy đến một góc phòng, nơi có một chiếc quần lót cũ nằm lạc lõng.

“Chú chó có vẻ như đang theo dõi một thứ gì đó,” Thảo nói. “Có thể chiếc quần lót này đã được các thành viên khác để lại?”

Lâm quyết định theo dõi hành động của chú chó. “Chúng ta hãy kiểm tra xem sao,” anh nói, vừa bước về phía chiếc quần lót.

Chú chó ngửi xung quanh chiếc quần lót rồi tiếp tục dẫn đường qua một hành lang hẹp. Cả nhóm theo sau, và chú chó dẫn họ đến một cánh cửa cũ kỹ khác. Khi mở cửa ra, họ phát hiện ra một căn phòng đầy các món đồ cá nhân và đồ dùng.

Những dấu hiệu rõ ràng cho thấy đây là nơi các thành viên đã từng ở. Lâm nhìn xung quanh và thấy một số dấu hiệu quen thuộc của các thành viên trong nhóm, từ quần áo đến dụng cụ cá nhân.

“Có lẽ đây là dấu hiệu cho thấy các bạn của chúng ta đã ở đây trước đó,” Lâm nhận xét.

Với sự dẫn đường của chú chó và những manh mối từ chiếc quần lót, cả nhóm tiếp tục tìm kiếm và cuối cùng tìm thấy một lối đi dẫn đến một khu vực tập kết của những người còn sống. Nơi này dường như là một khu vực an toàn hơn, với những dấu hiệu của hoạt động sống.

Họ cảm thấy một luồng ánh sáng hy vọng khi nhìn thấy nhóm người còn lại đang tập trung tại đây. Các thành viên trong nhóm không chỉ tìm thấy nhau mà còn tìm thấy một cộng đồng đang sống sót và hỗ trợ lẫn nhau.

P/S: Chương 7: Nhóm sẽ phải đối mặt với những thử thách và nguy hiểm mới khi họ đến gần nơi tập kết của nhóm những người còn sống. Họ sẽ tìm thấy sự giúp đỡ hay phải đối mặt với những cạm bẫy mới? Hãy cùng chờ xem!

Bạn đang đọc Tiếng Kêu Dưới Ánh Trăng sáng tác bởi Raisingstar
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Raisingstar
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.