Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong vân trộm tranh

Phiên bản Dịch · 3435 chữ

Kết thúc xử phạt, Long Huy thật khó khăn mới đứng lên được, sau đó cùng Hoàng Hoan ước định tốt thời gian trộm tranh, lúc này mới trở về nhà. Trở lại trong nhà, Long Huy tuỳ tiện ăn vài thứ, sau đó liền một mực vùi đầu vào trong thư phòng.

Tiểu tử này lúc bình thường không gây tai hoạ liền đã là mặt trời mọc phương tây rồi, cho nên Long Huy phụ thân Long lão gia hôm nay lại thấy con trai thế mà chủ động muốn đi thư phòng đọc sách, lập tức mừng rỡ như điên, không có nghi ngờ gì hắn cả, cố tình dặn dò hạ nhân chuẩn bị một chút thuốc bổ cho con trai.

Long gia cũng chính là một đại gia ở Bạch Loan trấn, từng có vài ba vị đậu cử nhân, nên khí tức thư hương trong nhà cũng rất lớn, bởi vậy thư phòng cất giữ sách vở không có một nghìn cũng có tám trăm.

Long Huy vùi đầu vào đống kinh thư, hi vọng có thể trong thời gian ngắn nhất tìm ra càng nhiều sự tích về Trúc Hư Tử cùng ghi chép có liên quan đến Vạn dặm sơn hà đồ càng tốt.

Tìm thật lâu sau đó rốt cục phát hiện trên một quyển sách ố vàng có một đoạn lời như vậy:

"Trúc Hư Tử, Đạo gia hiền nhân. Ngao du Thần Châu, lập chí sách. Gặp lúc Thần Châu yêu nghiệt hoành hành, đạo nhân thương xót chúng sinh chịu khổ, ra tay hàng yêu, chỉ bất đắc dĩ yêu nghiệt thế lớn, một đường bại lui. Cho đến một ngày, vô tình đến được Bàn Long thánh mạch, đạt được kỳ thuật thượng cổ, nhờ vậy đại đạo chứng thành, nhấc tay càn quét tà ma, bảo trụ thiên hạ chúng sinh. Sau khi công đức vô lượng, đạo nhân viết lên Thần Châu chí dị, vẽ lại Vạn dặm núi sông đồ, giấu đi Thiên Khung diệu pháp."

Long Huy âm thầm giật cả mình, nghĩ: "Hoá ra Trúc Hư Tử trừ ra Thần Châu chí dị, cùng Vạn dặm sơn đồ ra, còn có một bộ Thiên Khung diệu pháp huyền diệu như này, vậy tại sao trong sách sử không hề ghi lại."

Cẩn thận xem xét, bút tích ghi lại là "Long Hải Sinh".

"Đây là gia gia ghi." Long Huy đem sách nhỏ thả lại chỗ cũ, âm thầm thì thầm.

"Gia gia năm đó cùng thành viện trưởng chính là bạn tốt, chắc hẳn đối với Vạn dặm sơn hà đồ cũng có chút hiểu, đáng tiếc ở đây chỉ là ghi lại một đoạn dã sử như vậy, ngoài ra không còn chút tung tích liên quan."

Long Huy xem sắc trời ngoài cửa sổ, lúc này mặt trời đã lặn về phía tây, đến canh giờ hẹn cùng với Hoàng Hoan rồi, liền lén lút mà mò ra ngoài, chạy đến địa hẹn trước để gặp Hoàng Hoan.

Kế hoạch của hai người là ở trong ngõ nhỏ chỗ cửa sau thư viện chờ một phen, đợi cho sau khi tiên sinh của thư viện cùng học sinh rời đi, mới lén lút mò vào. Long Huy thân thể nhẹ hơn, thế nên Hoàng Hoan liền cúi xuống làm thang, để Long Huy giẫm ở trên bả vai của mình trèo qua tường, sau đó ở bên trong mở chốt cửa ra.

"Tiểu sâu bọ, chúng ta đi đâu tìm Vạn dặm sơn hà đồ đây? Nêú như là viện trưởng đặt đồ vật ở trong nhà rồi, vậy chúng ta há không phải phí công đi một chuyến?"

Hoàng Hoan vào cửa sau liền hỏi.

Long Huy lắc đầu nói: "Ta xem không phải, quái nhân kia bổn sự lớn như thế, khẳng định đã sớm xác định được đồ vật mình cần không ở trong nhà viện trưởng mà là được giâú tại trong thư viện này, bằng không cũng sẽ không ép chúng ta vì hắn đi tìm. Hơn nữa ngươi xem Vô Nhai thư viện tranh chữ, sách cổ sưu tầm nhiều đếm không xuể, đem Vạn dặm sơn hà đồ giấu ở nơi này quả thực là tốt nhất rồi."

"Ha ha, tiểu tử nhìn không ra ngươi thực sự rất thông minh." Cái âm thanh làm người sởn cả gai ốc kia lại không biết theo nơi nào truyền đến, doạ hai người Long, Hoàng tức khắc một thân mồ hôi lạnh chảy ra.

Long Huy nuốt xuống nước miếng nói: "Quá khen, chúng ta sẽ giúp ngươi cầm đến đồ vật ngươi muốn, nhưng cũng hi vọng đến lúc đó ngươi có thể tuân thủ lời hứa."

"Yên tâm, chỉ cần ta có được đồ vật ta muốn, ta nhất định cho các ngươi giải dược. Nhưng nếu như là các ngươi khiến ta thất vọng mà nói, hừ..."

Người kia tuy không có nói xong câu đó, nhưng chỉ cần dùng đầu ngón chân thôi cũng đều biết rõ quái nhân này muốn nói cái gì.

Long Huy cùng Hoàng Hoan không dám thờ ơ, lần nữa mò vào Thi hoạ các. Hai người như muốn lục tung cả căn phòng, tìm hơn nửa đêm cũng không có bất kỳ phát hiện gì. Long Huy chùi chùi mồ hôi trên đầu, quyết đoán chuyển dời mục tiêu -- Thi nhã các.

Nhã các trừ thư phòng bên ngoài ra, còn có một gian tàng thư các, bên trong chuyên môn để Thành Uyên Chi sưu tầm lưu giữ tranh chữ sách vở của bản thân hắn. Hai người hợp tác mở ra khóa cửa mò đi vào, theo ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu xuống tiếp tục tìm, nhưng vẫn là không có bất kỳ phát hiện gì. Hai người không khỏi chửi tục một câu xúi quẩy, ôm một tia hi vọng cuối cùng đi vào thư phòng.

Thư phòng ban ngày trải qua một trận hương diễm đại chiến, buổi tối lại có chút quỷ dị cùng thê lương nói không ra.

Long Huy cẩn thận nhìn bốn phía, thư phòng tuy bố trí gần hết chỗ, nhưng là sách vở cùng tranh chữ bên trong cũng không nhiều, chỉ là lúc này bóng đêm đã khuya, bằng vào ánh trăng ngoài cửa sổ quả thực là có chút không đủ. Thế nên bèn tìm đến một ngọn nến đốt lên để trên bàn, theo lấy ánh lửa tìm trên đống sách vở ít ỏi còn lại trong thư phòng, hi vọng tìm thấy một tia sinh cơ xa vời kia:

"Xong rồi, chỗ này cũng không có!"

Tìm một lúc lâu vẫn không thấy gì, Hoàng Hoan ngồi bệt xuống dưới đất, thở hổn hển nói. Long Huy lúc này mặt cũng là xám như tro, nghĩ lên hôm nay tình huống trải qua lúc phát độc, toàn thân không khỏi lông tơ dựng ngược. Hoàng Hoan đôi tay ôm lấy bả vai, không ngừng mà run rẩy, một đôi con mắt nhỏ không hề có ánh sáng, môi đã là hiện lên màu trắng bệch.

Long Huy lúc này buộc phải lên dây cót tinh thần cho hắn nói:

"A Hoàng đừng vội nản chí, nếu như là dễ dàng tìm được như vậy mà nói, quái nhân kia đã sớm lấy đi rồi, sao phải chờ đến chúng ta. Nhanh phấn chấn lên, nghĩ xem còn có địa phương gì chúng ta bỏ sót không?"

Hoàng Hoan vẫn không để ý, tiếp tục lẩm bẩm nói: "Xong rồi, chúng ta thực xong rồi, xong rồi......"

Long Huy thấy tinh thần Hoàng Hoan gần như đã đến biên giới sụp đổ rồi, nên cũng không dám đả kích hắn nữa, nếu không chẳng may hắn thật sự tại chỗ phát điên luôn thì đúng thật là họa vô đơn chí.

Cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, Long Huy bắt đầu ở trong thư phòng đi tới lui xem xét lần nữa, một là để tâm trí bản thân tỉnh táo lại, hai là để quan sát rốt cuộc trong thư phòng còn có địa phương nào mà bản thân bỏ sót nữa hay không.

"Long gia liệt tổ liệt tông, các ngươi nhất định phải phù hộ cho đứa cháu bất tài này vượt qua kiếp nạn a, ta thế nhưng là người nối nghiệp duy nhất của Long gia đó."

Long Huy đi đến hai bàn chân đều mỏi nhừ mà vẫn là không có nửa điểm phát hiện, trong lòng bắt đầu bấn loạn vậy mà bắt đầu hướng tổ tông cầu cứu.... nhưng xem lại nghĩ một hồi, nơi này là thư viện, tổ tông của Long gia dường như không thể che chở đến nơi này a.

Thế là liền bắt đầu cầu Khổng Thánh Nhân, nhìn thấy trên tường thật sự có treo một bức hoạ chân dung của Khổng Thánh Nhân, liền vội vã cầm lâý ngọn nến đi qua.

Nhưng bởi vì nãy giờ đi lại quá nhiều, bàn chân đều tê mỏi hết cả, huyết khí trên chân đột nhiên không thuận, đang lúc định làm lễ lạy Khổng Thánh Nhân, một cái lảo đảo té lăn ở trên mặt đất. Ngọn nến trên tay cũng theo đó bay ra, rớt ở trên bức hoạ thánh nhân, đợi tới lúc hắn bò lên tới, phát hiện bức hoạ của Khổng Thánh Nhân kia đã là đang bị lửa đốt rồi.

"Xong, kì này xong rồi, báng bổ Khổng Thánh Nhân, hắn nhất định sẽ nổi giận, sao có thể còn phù hộ chúng ta nữa."

Long Huy vội vàng cởi áo ngoài dập lửa, ai mà ngờ ngọn lửa không bị dập tắt, chẳng mấy chốc cả bức hoạ đều đã bị ngọn lửa bao trùm rồi. Long Huy sợ cứ như vậy sẽ xảy ra hoả hoạn mất, vội đem bức hoạ kéo rớt xuống dưới đất, để mặc nó tự cháy. Cháy thật lâu, tới lúc ngọn lửa dần dần tự tắt, ai ngờ vậy mà lúc này lại xuất hiện một màn không thể tưởng tượng nổi.

Thì ra quyển trục đen thui treo bức hoạ kia có giấu huyền cơ khác, dưới ngọn lửa thiêu đốt nãy giờ không ngờ lại làm lộ ra bộ dạng vốn có của nó. Chỉ thấy  quyển trục bây giờ giống như ngọc bích, bạch ngọc, ở giữa hoạ trục dùng một loại sợi vải vẽ màu vàng làm thành, không sợ nước lửa, phía trên miêu tả các dòng sông, đồi núi của Thần Châu đại địa, thậm chí còn có rất nhiều động phủ tiên sơn.

Bức tranh cho người ta cảm nhận được một loại nhân khí cực kì to lớn, cảm giác hùng vĩ bao la.

Long Huy miệng hít vào một ngụm khí lạnh, dùng âm thanh run rẩy nói:

"Đa tạ Khổng Thánh Nhân, đa tạ liệt tổ liệt tông Long gia! A Hoàng, chúng ta được cứu rồi, là Vạn dặm sơn hà đồ a!"

Hoàng Hoan đang lúc thất thần nghe vậy vội vàng tỉnh táo tiến lại gần, chăm chú nhìn xem, nội dung mặc dù cùng mấy cái đồ án hàng dỏm ven đường gần như không khác gì nhau, nhưng nhìn kĩ thì bút tích người vẽ bức tranh trước mặt cùng tài liệu chế tạo thành đều là hàng hiếm có khó gặp, lúc này cho dù là kẻ ngớ ngẩn hơn nữa cũng có thể nhìn ra được tranh này lai lịch bất phàm!

Hoàng Hoan hai mắt hiện ra lệ quang, ha ha cười nói:

"Thực là Vạn dặm sơn hà đồ. Quá tốt rồi, ta không cần lấy thân đồng tử đi xuống gặp Diêm Vương rồi!"

Nhưng ngay lúc hai người đang vui mừng đến chảy nước mắt, thì một đạo âm phong nhẹ lướt qua, Vạn dặm sơn hà đồ trong tay Lòng Huy trong nháy mắt liền biến mất. Trước mặt hai người là một thân ảnh toàn thân áo đen, trên mặt khắp nơi đều là nếp nhăn, cơ thể không hề có chút sức sống mào, phảng phất giống như là một cái xác khô héo rũ vậy.

Người kia dùng bàn tay khô gầy nắm Vạn dặm sơn hà đồ cẩn thận xem xét thật kĩ, âm thanh có chút run rẩy mà nói:

"Thực là Vạn dặm sơn hà đồ, tốn không ít công phu cuối cùng ngươi cũng nằm trong tay ta, ha ha..."

Hai người Long, Hoàng nhìn xem đôi tay cơ hồ héo rũ kia phát ra từng trận bầu không khí của quỷ dị không khỏi lạnh người, nhưng cũng biết người tới là ai, Long Huy liều nói:

"Đồ vật ngươi cũng lấy được rồi, có phải cũng lên nhanh mang giải dược kia ra cho chúng ta hay không!"

Người kia hừ lạnh một tiếng, tay trái vừa vung, hướng trong miệng hai người ném vào hai viên thuốc. Hai người Long, Hoàng chỉ cảm thấy trong viên thuốc mang theo một cỗ mùi lạ buồn nôn, trong bụng tức khắc giống như dời sông lấp biển -- oẹ một tiếng, hai người nôn ói một trận xây xẩm mặt mày. Chẳng những đem đồ ăn buổi tối trong dạ dày ói ra, liền ngay cả nước mật vàng cũng nôn ra không ngừng. Đợi hai người ói xong, lúc này mới phát hiện trong đống đồ vừa cho ra ngoài vậy mà có loại sinh vật gì giống kiến màu đen, rậm rạp chằng chịt lúc nhúc. Nhìn cảnh tượng đó hai người không khỏi lại là một trận buồn nôn mắc ói, nếu không phải trong bụng hiện tại đã không còn gì thì thật đúng là sẽ ói thêm lần nữa.

"Thứ các ngươi vừa nôn ra tới là kiến ma bò cạp đen của Miêu Cương, độc của các ngươi ta đã giải rồi, không tính vi phạm lời hứa chứ." Quái nhân lạnh lùng mà nói.

"Vậy là coi như chúng ta không ai nợ ai, cáo từ, hi vọng không còn phải gặp lại."

Long Huy nâng Hoàng Hoan dậy vừa định bước đi.

"Hờ hờ, ta chỉ nói là giúp các ngươi giải độc, chứ không có đáp ứng sẽ bỏ qua các ngươi."

Người kia cười lạnh một tiếng, hai con móng vuốt héo rũ giống như thiểm điện nhanh chóng chế trụ lại cổ hai người Long, Hoàng đang định rời đi kia.

Hai người không ngừng giãy dụa, nhưng là đôi móng vuốt nhìn héo rũ kia lại chế trụ yết hầu của bọn hắn giống như kìm sắt, khiến cả hai không làm gì được, hơn nữa nó còn không ngừng mà hấp thụ khí tức của người.

Chỉ nửa khắc sau, Long Huy cảm thấy trước mắt giống như tất cả biến thành màu đen rồi, tròng mắt cơ hồ muốn rớt ra ngoài hốc mắt vậy. Hoàng Hoan thì càng thảm hơn, lúc này đã là miệng phun bọt trắng, hai bàn chân không ngừng mà co rút, rõ ràng đã là sắp chết.

"Vì giữ bí mật này, ta cũng đành phải đưa các ngươi hai tiểu quỷ đến gặp Diêm Vương thôi, xuống dưới cũng đừng có trách ta, chỉ nên trách số các người không may mà thôi!" Trên tay người áo đen tăng sức mạnh, chuẩn bị một lần kết thúc tính mạng hai người

"Quỷ U, ngươi lá gan thật lớn vậy mà dám giấu diếm giáo chủ, muốn nuốt riêng Vạn dặm sơn hà đồ sao!"

Ngay lúc này một âm thanh theo phía sau lưng người mặc đồ đen vang lên, hai đạo kình khí lăng liệt cùng lúc hướng về phía người áo đen đánh tới. Người áo đen phản ứng nhanh chóng, bỏ xuống Long Huy, Hoàng Hoan hai người, quay lại ngăn cản. Chỉ nghe phanh một tiếng, khí kình bành trướng, phong sát nổi lên bốn phía, đem tranh sách trong thư phòng thổi bay tứ tung.

Long, Hoàng hai người tại Quỷ Môn Quan đi một chuyến, nằm sấp trên mặt đất không ngừng mà ho khan, thở hổn hển, lúc này mới phát hiện trong thư phòng lại có thêm một nam một nữ. Trong đó nam nhân người mặc cẩm bào, tay cầm quạt xếp, mặt như quan ngọc, lớn lên nhìn rất là anh tuấn, nhưng trong mắt lộ ra từng sợi tà khí không thể giấu diếm. Mà nữ giới thì mặt mang lụa mỏng che, tuy nhìn không thấy bộ mặt thật, nhưng là nhìn qua tóc mai mày liễu, mắt như thu thủy, tư thái thướt tha, khiến người ta có loại cảm xúc muốn mạnh mẽ giở lên tấm che mặt kia để xem dung nhân phía dưới đó là như thế nào, rõ ràng không phải là nữ tử bình thường có thể so sánh.

Quái nhân được gọi là Quỷ U kia thu đồ vào trong ngực, cười lạnh nói:

"Thì ra là các ngươi, hai kẻ được gọi là thần nữ, thánh tử đây sao, chỉ bằng vào hai tiểu quỷ miệng còn hôi sữa các ngươi cũng nghĩ đoạt thức ăn trước miệng hổ, còn kém một chút đạo hạnh."

Nam giới trẻ tuổi cười nói: "Quỷ U hộ pháp, ngươi nếu như hiện tại chịu giao ra Vạn dặm sơn hà đồ, sau đó cùng chúng ta trở về hướng giáo chủ lĩnh tội, may ra còn có thể giữ được một mạng, nếu không lời mà nói hậu quả là gì chắc ngươi cũng biết."

Quỷ U cười lạnh: "Hờ hờ, đến lúc đấy ta rơi vào huyết hà, kia còn không phải sống không bằng chết. Chẳng bằng nói thay vì bán mạng cho lão hồ đồ kia, ta giết hết các ngươi, sau đó tìm cái địa phương bí mật, tu luyện Thiên Khung diệu pháp. Chờ ngày ta đại công cáo thành, lão quỷ kia còn làm khó được tan hay sao."

"Cuồng vọng, chỉ bằng vào chút bản sự đó của ngươi cũng vọng tưởng muốn phản bội giáo chủ sao, không biết sống chết!"

Nữ tử kia hừ lạnh một tiếng, thân ảnh lắc lư hoá thành một đạo tàn ảnh, hướng Quỷ U mà đi. Một đôi bàn tay trắng như bạch ngọc, hoá thành tầng tầng thế chưởng, đập hướng Quỷ U mỗi đại huyệt đạo chỗ hiểm.

Quỷ U hờ hờ cười một tiếng:

"Tốn ảnh thủ của Thánh nữ ngươi quả thật không tệ, đáng tiếc muốn giết ta còn kém xa!"

Tiếng nói chưa dứt, chỉ thấy Quỷ U trên người tuôn ra một đoàn hắc khí, hắc khí tại xung quanh người hắn kết thành một đạo tường chắn bằng khí kình kiên cố, đem Tốn ảnh thủ tất cả cản lại ở bên ngoài. Trong hắc khí thâmh chí còn tuôn ra vô số đạo sắc nhọn kim khí, phản công nữ tủ thánh nữ kia.

Nam tử được gọi là Thần tử hừ một tiếng, mở miệng nhắc nhở nói: "Là hắc sát kiếm mang, sư muội cẩn thận."

Chỉ thấy thánh nữ kia cũng không chút hoang mang, tay niết pháp quyết, tại trước người chớp mắt bố trí xuống một đạo ngũ thải hào quang (hào quang 5 màu), huyết sát kiếm mang chỉ vừa chạm vào hào quang ngũ thải kia giống như hàn băng gặp lửa vậy, tức khắc hoá thành hư ảo. Lập tức thánh nữ ngón tay ngọc giương lên, hào quang ngũ thải hướng về hắc khí ép đi, tất cả hắc khí đều bị hào quang xua tan, nhưng là ngay lúc đó bóng Quỷ U đã không còn thấy đâu.

"Lão quái vật giảo hoạt, vậy mà mượn cơ hội bỏ chạy"

Mi tú thánh nữ hơi nhăn nói.

Thần tử nói:

"Sư muội không cần lo lắng, cứ để vi huynh tìm tung tích của kẻ phản bội này."

Nói xong chỉ nghe trong miệng của hắn từng đợt rì rầm, thì thầm:

"Chiêu âm quyết -- Tử Vi phục ẩn, ngũ lôi vần vũ, yêu ma quỷ quái, theo ta hiệu lệnh."

Chỉ thấy trong mắt của hắn đại tác tinh quang, miệng trầm hừ một tiếng, một đạo hào quang màu tím lập tức phá cửa xông ra, hai người theo đó nhanh chóng đuổi, mặc kệ Long Huy cùng Hoàng Hoan đã kiệt sức nằm trên mặt đất không ngừng mà thở hổn hển.

Bạn đang đọc Tiêu Dao Ngự Tiên của Sáu Cõi Luân Hồi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daolaonhansinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.