Tiêu Diệt Anh Hùng - Chương 15
Team Just T
Trong một khu rừng mà dày đặc nhiều cây cối mà người ta thậm chí không thể thấy một tia sáng xuyên qua được.
Keururu…
Trong khu rừng như thế, có một con Orc duy nhất.
Nó cao hơn một cái đầu so với một con Orc bình thường, và nó cũng to lớn hơn rất nhiều.
Nó là một con quái vật đáng sợ mà như thể chỉ có gương mặt là giống loài Orc.
Hầu hết tất cả, không giống loài Orc, màng cứng của đôi mắt của nó hoàn toàn đỏ máu.
Con quái vật bây giờ nước bọt chảy ra đầy miệng nó, nhiễu nhiễu.
Đó là dấu hiệu cho cơn đói lớn đến mức mà nó thậm chí còn vui vẻ khi nuốt chửng những miếng thịt thối.
Keururu!
Thực tế thì, con Orc này đang tìm kiếm thịt thối.
Nó đang đi lang thang xung quanh khu rừng để tìm kiếm xương và một chút còn sót lại của con động vật bí ẩn mà nó đã ném đi sau khi nó ăn xong bữa ăn trong quá khứ.
Keuru?
Khi nó đến vị trí đó, nó nhìn thấy một sinh vật đang giữ lấy xương của con động vật mà nó đã ăn trong quá khứ.
Keuaa!
Con Orc xem đó như một cơ hội gửi từ thiên đường xuống cho nó.
Vào lúc đó, con Orc chỉ có duy nhất một mục đích.
Giết con thú đang ngạc nhiên kia, xé da nó ra khỏi bụng, và rồi thưởng thức nội tạng tươi đầu tiên!
Keuaa!
Giữa những ảo mộng như thế, con Orc lao đến con mồi mà nó đang quay lưng về phía con Orc, đốt cháy sức mạnh của nó đến mức tối đa.
Nó muốn ngay lập tức nghiền nát cột sống của con mồi, ngăn cho nó khỏi bỏ chạy. Nó muốn ăn con mồi đang bất lực vùng vẫy trong khi vẫn còn sống.
Keururu!
Rõ ràng, con Orc không hề nhận ra hai con Lính Xương đang chờ đợi trong lén lút.
Swiig!
Nó cũng không thấy một trong hai con Lính Xương đó đang vung kiếm chém vào phía bên trái cổ của nó trong khi con còn lại chém ở phía bên phải.
Keuru?
Ngay lúc con Orc nhận ra có gì đó không ổn và dừng lại, thì cái cổ của con Orc đã có một vết cắt sâu.
Vết thương quá sâu do lực cực đại của cú lao đến của con Orc.
Puhwat!
Máu bắt đầu phun ra từ cả hai bên phía sau gáy của con Orc.
Keuru? Keururu!
Ngạc nhiên bởi hậu quả đó, con Orc vội vã che hai bên cổ của nó bằng hai tay.
Puk!
Đương nhiên, chẳng có cách nào để con Orc có thể chặn được mũi tên đang bay đến lưng nó trong khi cả hai tay đang giữ chặt vết thương ở cổ.
Hơn nữa, nó không thể làm được gì để ngăn cho máu độc của Kim Woo-jin, thứ đã được tẩm vào đầu mũi tên, khỏi xâm nhập vào cơ thể của con Orc ngay bây giờ.
Keuaa!
Mất máu ồ ạt và bị trúng độc. Chịu đựng từ cả hai thảm họa đó, cơ thể con Orc lung lay như thể ngọn nến đang đứng trước gió.
Tteolgeuleok tteolgeuleok!
Nhận thấy khoảng trống làm đôi mắt của hai con Lính Xương sáng hẳn lên và chúng từ từ thu hẹp khoảng cách giữa chúng và con Orc.
Thay vì liều lĩnh sau khi thấy được con mồi đã bị suy yếu, chúng bắt đầu trình diễn những động tác cẩn trọng và phức tạp hơn.
Kim Woo-jin cười thầm trong tim.
‘Ai lại nghĩ rằng chúng sẽ sử dụng chủ nhân của chúng làm mồi nhử.’
Cậu cười nhạo những con Lính Xương, dám sử dụng cậu làm mồi nhử và chờ đợi cho con Orc cắn câu, và liền cho nó một đòn chí tử.
Trong thâm tâm, Kim Woo-jin không hề trách móc gì hai con Lính Xương này.
‘Chúng thật sự quá giống mình~.’
Kim Woo-jin không có quyền gì để trách móc hai con Lính Xương khi chúng hành động một cách ích kỷ.
‘Huh?’
Rồi, Kim Woo-jin nhìn vào đôi mắt của con Orc.
‘Màu đỏ?’
Ngay khi Kim Woo-jin nhìn vào đôi mắt màu đỏ của con Orc, cậu nhận ra rằng nó không giống như những con Orc khác.
‘Nó đã ăn thịt đồng loại.’
Vài con Orc không thể kìm nén và vượt qua được cơn đói của chúng và ăn thịt luôn cả đồng loại.
Như bạn có thể mong đợi, những con Orc mà ăn thịt đồng loại sẽ không sống sót được quá lâu.
Những con Orc ăn thịt đồng loại sẽ bị xa lánh và đuổi ra khỏi bộ tộc của chúng, và sẽ bị săn đuổi bởi những thành viên trong chính bộ tộc đó.
Tuy nhiên, thay vì vậy những con vốn đã mạnh hơn những con Orc bình thường sẽ săn ngược lại những con nào đang truy đuổi chúng.
‘Thợ săn Orc!’
Chúng sẽ trở thành một con thợ săn Orc.
Nói cách khác, con quái vật trước mặt cậu là con quái vật Boss của hầm ngục này.
“Dừng lại!”
Kim Woo-jin hét lên về phía hai con Lính Xương của cậu.
Nghe tiếng hét đó, hai con Lính Xương đang liên tục chém mã tấu của chúng, nới rộng khoảng cách giữa chúng và con Orc.
‘Ah.’
Tuy nhiên, con thợ săn Orc đã trong tình trạng nguy kịch.
Những thanh mã tấu của Lính Xương đã phá hủy hoàn toàn cơ thể của con thợ săn Orc.
Khi Kim Woo-jin thấy cảnh tượng này, cậu chỉ biết tặc lưỡi.
Kim Woo-jin vẫn còn việc cậu muốn làm ở trong hầm ngục này.
Cậu muốn nhặt thêm nhiều vật phẩm và thu thập thêm nhiều thông tin từ những người chơi đã chết.
‘Mình định sẽ xử lý con Boss khi đến thời điểm thích hợp…’
Đó là lý do tại sao cậu lên kế hoạch trước rằng sẽ để con Boss sống càng lâu càng tốt.
‘Mình chưa bao giờ nghĩ rằng xử lý tụi quái vật quá tốt cũng có thể gây ra vấn đề.’
Thật không may, tất cả đã kết thúc.
Lúc này đây, cậu nghe thấy thông báo lên cấp, theo sau đó là thông báo nói rằng hầm ngục đã được hoàn thành.
Đúng như Kim Woo-jin dự đoán.
‘Không còn gì mình có thể làm nữa.’
Sau khi suy nghĩ kỹ, Kim Woo-jin không còn lo lắng nữa.
Chứng cứ đã có và cậu đã đạt được những yêu cầu tối thiểu cho mục đích của cậu.
Không có lý do gì để run lên trong giận dữ hoặc cáu kỉnh.
‘Hmm?’
Hơn nữa, vẫn có một phần quà.
Halo của Kim Woo-jin gửi cho Kim Woo-jin một phần quà.
“Uh-ooo…..”
Bên trong chiếc xe cắm trại với một chiếc giường nhỏ được đặt ở trong, Cho Min-gi, thành viên của đội hỗ trợ hầm ngục của Guild Phượng Hoàng, đứng dậy và vươn vai.
Thứ đầu tiên anh ta tìm kiếm khi thức dậy là chiếc điện thoại.
Khi anh mở điện thoại lên, anh thấy hàng đống tin tức tiêu cực thông báo về sự xuất hiện của lũ quái vật.
Tuy nhiên, Cho Min-gi không thật sự quan tâm.
‘Cũng lâu rồi mình chưa có một giấc ngủ ngon như vậy.’
Trái lại, anh cắn chặt môi dưới vì cảm giác thoải mái và sảng khoái mà đã lâu rồi anh không được cảm nhận.
‘Nhờ có Kim Woo-jin.’
Lý do cho giấc ngủ ngon lành của anh ta không gì hơn Kim Woo-jin.
Trong khi những người chơi đang dọn dẹp hầm ngục, những con quái vật sẽ không thoát ra từ cánh cổng hầm ngục.
Điều này đồng nghĩa với việc cho đến khi Kim Woo-jin chết sau khi bước vào hầm ngục, Cho Min-gi được giải thoát khỏi nỗi sợ về lũ quái vật nhảy ra khỏi cánh cổng đó.
Đó là một lý do tốt để ngủ ngon lành.
Dĩ nhiên, nó không đồng nghĩa với việc Cho Min-gi cải thiện đánh giá của anh về Kim Woo-jin.
‘Thằng khốn đó thật kỳ lạ.’
Vẫn có những lời đồn xấu xa liên quan đến Kim Woo-jin đang lan truyền trong Guild Phượng Hoàng.
Không, những lời đồn về Kim Woo-jin giờ đang lan truyền đến những Guild khác luôn rồi.
‘Thế là hết.’
Đã hết, sự nghiệp của cậu ta như là một người chơi thật sự đã kết thúc.
‘Một người chỉ có thể solo được các hầm ngục khi đạt đến Lv 10 và thế là hết.’
Giới hạn cho hầm ngục 1 tầng dưới cấp độ 10 là 10 người, nhưng trường hợp cho hầm ngục dưới cấp độ 20 là 20 người. Với các hầm ngục 2 tầng thì giới hạn 20 người là tiêu chuẩn.
Mặc dù vậy, vẫn có nhiều lúc các hầm ngục không thể xử lý được.
Điều này có nghĩa rằng có những con quái vật mạnh mẽ hơn rất nhiều so với cái mà 20 người chơi có thể xử lý được.
Chắc chắn có một giới hạn để tự giữ mình ở một nơi như thế này.
‘Không, mặc kệ các giới hạn, những người thậm chí còn có thể cố lấy mạng cậu ta.’
Những người chơi nên cẩn thận với những người chơi khác hơn cả với lũ quái vật trong hầm ngục.
Đặc biệt, nếu một người chơi có tiếng xấu sở hữu một trang bị tốt, thì nó sẽ trở thành một cơn ác mộng.
‘Dù gì, chắc bằng cách nào đó cậu ta sẽ sống sót mà thôi.’
Cuối cùng, đó cũng không phải là việc mà Cho Min-gi cần lo lắng đến.
‘Dù sao mình cũng phải kiểm tra cánh cổng hầm ngục. Mình tự hỏi liệu cậu ta đã chết chưa nhĩ?’
Tất cả những gì anh ta phải làm là yêu cầu giúp đỡ cho đến khi hầm ngục được xử lý.
Chứ như thế, Cho Min-gi bước ra khỏi chiếc xe cắm trại để làm việc của anh ta.
Chỉ khi đó anh mới có thể thấy được.
“Huck!”
Một chàng trai đang ngồi trên ghế nhựa ở phía trước chiếc xe của anh ta và đang thoa dầu cho thanh mã tấu của cậu ta.
“Ki, Ngài Kim Woo-jin?”
Danh tính của chàng trai đó không ai khác ngoài Kim Woo-jin.
“Ah, anh ngủ ngon chứ?”
“Sao cậu còn, cậu có thể?”
Khi được hỏi bởi Cho Min-gi đang ngạc nhiên, Kim Woo-jin trả lời trong khi đặt thanh mã tấu của cậu vào bên trong cửa sổ vật phẩm giống như ma thuật.
“Tôi trở về từ hầm ngục cũng mới đây thôi. Tôi không muốn đánh thức anh dậy khi nhìn anh như đang ngủ ngon lành.”
“Uh, uh…..”
Cho Min-gi, người vừa nhận được một câu trả lời không thể ngờ tới cho câu hỏi của anh ta, không biết hỏi gì thêm.
Anh cứ đứng trơ mắt.
Cuối cùng, Kim Woo-jin tiếp tục cuộc trò chuyện.
“May mắn của tôi khá tốt. Vì các tổ đội trước đã để lại một vết thương chí tử lên con thợ săn Orc, nên việc giết cũng khá dễ dàng. Tôi đã ghi lại các chi tiết vào sổ tay. Xin hãy tham khảo nó khi anh viết báo cáo.”
Sau khi nói xong, Kim Woo-jin đưa tờ giấy ghi chú.
Cho Min-gi lặng lẽ gật đầu.
‘Và cái này.’
Rồi Kim Woo-jin đưa một túi nhựa chứa một mảnh vải và một thanh kiếm dài cho Cho Min-gi.
Cái này là gì? Cho Min-gi hỏi bằng ánh mắt.
Kim Woo-jin trả lời câu hỏi với vẻ mặt đượm buồn.
“Tôi không biết nó thuộc về ai, nhưng tôi nghĩ đây là vật phẩm còn sót lại bởi người chơi đã chết bên trong đó. Tôi nghĩ đó là di nguyện. Nó giống như người đó sử dụng máu của chính mình để viết lên miếng vải… Xin hãy gửi nó cho gia đình hoặc người của anh ấy hoặc cô ấy.”
“Ah, tôi hiểu rồi.”
Cuối cùng, Cho Min-gi cũng trả lời.
Kim Woo-jin nhấn mạnh một lần nữa.
“Tôi muốn anh tìm ra người đó là ai, và giao nó cho họ.”
Sự lặp lại nhấn mạnh thêm này lần đầu tiên khiến Cho Min-gi thay đổi suy nghĩ của anh ta về Kim Woo-jin. ‘Có lẽ cậu ta thật sự là một người tốt không giống như lời đồn.’
Kim Woo-jin này có lẽ là một người hoàn toàn khác với những gì mà người ta nói về cậu ta.
“Oh, nhưng tôi có được thanh kiếm dài này từ hầm ngục, nên tôi có thể giữ nó theo quy định của luật, đúng không? Xin hãy gửi nó lại cho tôi sau khi anh kiểm tra về chủ nhân của nó nhé.”
Dĩ nhiên, suy nghĩ đó không kéo dài lâu.
“Ngoài ra, anh đã đổ đầy xăng cho xe của tôi chưa?”
‘Đúng thật mà, hắn ta là một tên khốn.’ Đây là kết luận Cho Min-gi dành cho Kim Woo-jin.
Nếu một người chơi chết trong hầm ngục, tất cả các vật phẩm trước đây thuộc về người chơi đó sẽ được trao cho những người chơi dọn dẹp được hầm ngục đó.
Vì thế, những người chơi khác đôi lúc cũng quan tâm đến việc một người chơi mang một thứ gì đó ra khỏi hầm ngục. Mặc dù, đó thường là chỉ khi vật phẩm đó ít nhất ở loại Độc Nhất được mang ra.
‘Khỉ thật.’
Đó là trường hợp như thế đối với Park Je-soon.
Khi hắn ta nghe rằng hầm ngục ở Chuncheon đã được dọn dẹp, những lời phát ra từ miệng của hắn ta là, ‘Tại sao bây giờ mày mới báo tin này cho tao biết?’
‘Jeon Yong-kyu, thằng chó đẻ đó!’
Tuy nhiên, khi một vật phẩm thuộc về người có tên là Jeon Yong-kyu được mang ra khỏi hầm ngục, cũng như di nguyện của anh ta, mọi chuyện đã thay đổi.
Liền sau khi kiểm tra nội dung của di nguyện, tâm trí của Park Je-soon tan vỡ.
Thực tế thì không thể nào kiểm tra được nội dung của di nguyện sao cho đúng vì nó đã bị hư hại quá nhiều.
Chỉ duy nhất 5 chữ có thể đọc được.
Park, Wan, In, Sa, và Nyang.
Đó là di nguyện không rõ nghĩa; ai đó phải là người chuyên giải mã các mật mã mới có thể hiểu được.
Tuy nhiên, Park Je Soon có thể ngay lập tức hiểu được ý nghĩa của nó khi mới nhìn qua.
Park Yong-wan, săn người.
Trước khi anh ta chết, Jeon Yong-kyu để lại lời nhắn trong di nguyện của anh về một dự án cực kỳ xấu xa được gọi là săn người.
Anh ta không quan tâm tại sao mình lại để lại lời nhắn như vậy ngay khoảnh khắc cận kề cái chết.
Dù gì nó cũng chẳng còn quan trọng gì với anh ta nữa.
‘Nếu Park Yong-wan mà nghe được chuyện này, thì mình coi như tiêu.’
Chi tiết quan trọng là nếu Park Je-soon không xử lý được chuyện này sao cho hợp lý và để mọi thứ rơi ra ngoài tầm kiểm soát, thì hắn ta có ngay một vé đi gặp Jeon Yong-kyu ở địa ngục.
‘Mình đã lo được vụ di nguyện này rồi.’
May mắn là di nguyện đến chỗ Park Je-soon trước.
Thật bất ngờ.
Park Je-soon là người đã giới thiệu và chiêu mộ Jeon Yong-kyu vào Guild Phượng Hoàng.
Xem xét đến việc Jeon Yong-kyu không có gia đình, nên theo lẽ tự nhiên Guild Phượng Hoàng đã chuyển di nguyện này cho Park Je-soon, người quen với Jeon Yong-kyu.
Đương nhiên, Park Je-soon quyết định thiêu hủy di nguyện này ngay.
‘Giờ chỉ còn duy nhất một thứ còn sót lại…’
Đó là thứ duy nhất còn sót lại.
‘Mình chỉ cần phải chăm sóc đến người đó. Kim Woo-jin.’
Hắn ta phải giải quyết với Kim Woo-jin, người đã mang di nguyện này ra ngoài.
‘Theo cách này thì tốt hơn.’
Lúc này, Park Je-soon có thể cảm thấy trái tim của hắn nhẹ nhõm hơn một chút.
‘Cũng chẳng có gì nhiều để giải quyết với người như hắn ta.’
Nếu người chơi liên quan đến tai nạn này quá mạnh hoặc là một phần của một phe phái lớn, thì mới là rắc rối. Tuy nhiên, Kim Woo-jin là một người chơi mà chẳng hề có một trong hai yếu tố trên.
‘Chẳng ai thèm phàn nàn nếu như con chó ghẻ đó chết cả.’
Với Park Je-soon, Kim Woo-jin là một con chó ghẻ chẳng hề có tài năng gì, chẳng hề có lý lịch gì ghê gớm cũng chẳng hề có phe phái nào chống lưng. Hắn ta đã nghĩ về viễn cảnh để giải quyết với con chó ghẻ như cậu ta.
‘Cấp độ của mình là 19. Nếu mình mời hắn ta vào tổ đội của mình như là một lời cảm kích cho việc đã mang di nguyện của Jeon Yong-kyu về, thì hắn ta sẽ ve vẫy cái đuôi như một con chó thôi.’
Park Je-soon muốn chăm sóc cậu ta ở bên trong hầm ngục bằng cách mời cậu ta vào tổ đội của hắn như thể hắn ta đang thể hiện một sự ưu ái đối với Kim Woo-jin.
‘Mình cần chọn một hầm ngục. Okay, hãy cứ làm như thế. Mình sẽ chăm sóc hắn ta bên trong một hầm ngục bất hợp pháp mà Guild không đấu giá.’
Park Je-soon một lần nữa kiểm tra lại kịch bản của hắn và liếc nhìn vào thanh kiếm dài của Jeon Yong-kyu ở trên bàn.
Cốc cốc!
Ngay lúc đó, ai đó gõ cửa.
“Tôi đến đây để lấy một vật phẩm. Liệu tôi có thể vào được không?”
Park Je-soon nói với giọng điệu vui vẻ.
“Mời vào, mời vào!”
Một chàng trai đưa đầu về phía trước sau khi mở cánh cửa.
“Tên tôi là Kim Woo-jin.”
“Tôi là Park Je-soon.”
Đó là khoảnh khắc gã ăn mày cắn mồi.
---
Team Just T
Đăng bởi | TeamJustT |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 110 |