Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2079 chữ

Tiêu Diệt Anh Hùng - Chương 48

Team Just T

Trong một văn phòng buồn tẻ nơi chỉ có ánh sáng từ hai bóng đèn ở trên trần, hai người đàn ông đang ngồi trong một bàn, đối mặt với nhau. Một người thì cực kỳ to lớn và cơ bắp, với cái đầu hói sáng bóng, người còn lại thì nhỏ con hơn nhiều và nhìn người đàn ông kia với biểu cảm hơi xấu xí. Cảnh tượng cực kỳ kỳ lạ và cũng chẳng có gì ngạc nhiên nếu súng đạn hoặc ‘thuốc’ được thêm vào khung cảnh này.

Đột nhiên người đàn ông đầu hói rút một gói ra khỏi túi của anh ta. Trong tình huống như thế này, thứ mà người ta sẽ nghĩ đến có lẽ là một cây vàng hoặc ‘thuốc’ hoặc thứ gì đó tương tự vậy, nhưng khi anh ta mở gói đó ra, thay vì vậy khi thứ đó lộ ra, thì là một thanh chocolate.

Do hình ảnh càng trở nên kỳ lạ hơn và người đàn ông nhỏ con kia chẳng biết làm gì ngoài việc đặt câu hỏi,

“Giờ anh còn định ăn thanh chocolate nữa hả?”

Oh Se-chan nhìn anh chàng to lớn đang ngồi đối diện anh đang nhai ngấu nghiến thanh chocolate của anh ta.

“Đây là cách mà một người đàn ông nên làm.”

Khi anh nghe câu trả lời đó, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt của Oh Se-chan.

“Phải, nếu anh không ăn như thế, người ta chắc chắn sẽ nghĩ anh là phụ nữ mất thôi. Nên khi đi vệ sinh anh cũng nhớ là phải mang theo thanh chocolate và ăn như vậy nha nếu không người ta sẽ nghĩ họ đã vào nhầm nhà vệ sinh của phụ nữ mất.”

Lee Jin-ah mặc kệ lời nói của Oh Se-chan mà thay vào đó hỏi với giọng điệu nghiêm túc.

“Sao cậu lại gọi tôi đến đây?”

“Một hầm ngục hạng A+ vừa được phát hiện.”

“Nếu cậu nói cho tôi biết về nó thì chắc hẳn đó là hầm ngục ít nhất 2 tầng rồi.”

“Phải, nó có 2 tầng, cấp độ giới hạn là 35 trở xuống và chỉ 99 người được tiến vào.”

Khi anh nghe báo cáo, gương mặt của Lee Jin-ah dần trở nên tệ hơn, nhưng anh không hề cầm lên hồ sơ mà Oh Se-chan đặt trên bàn ở trước mặt anh vì anh không suy nghĩ quá nhiều về nó.

Một hầm ngục hạng A+ chỉ dành cho những Guild lớn và đầy sức mạnh như Guild Messiah hoặc Guild Phượng Hoàng. Đó không phải là thứ mà những Guild nhỏ thường có thể chạm vào được.

“Con Boss hầm ngục là một con Rắn Gai.”

“Eh? Một con Rắn Gai?”

Tuy nhiên khi anh nghe về con Boss là gì, Lee Jin-ah với tới và cầm báo cáo trước mặt anh lên.

“Hu-, Huh? Nếu đúng thì đây phải là báo cáo hầm ngục chứ?”

“Oh xin lỗi, kệ nó đi, báo cáo ở mặt sau.”

“Ah, hiểu mà.”

Sau khi lật mặt sau của tờ giấy, Lee Jin-ah thấy báo cáo.

[Cuộc Săn Rắn Gai.]

- Số Tầng: 2 tầng

- Độ Khó: Hạng A+

- Số Người Tối Đa Có Thể Vào: 99

- Yêu Cầu: Cấp Độ từ 35 trở xuống

- Những Điều Kiện Thử Thách: Săn Con Rắn Gai

- Phần Thưởng: Đá Kỹ Năng (C)

Khi anh đọc chi tiết của hầm ngục, Lee Jin-ah không thể ngăn bản thân nói với giọng lo lắng,

“Liệu có ai sẵn lòng hoàn thành hầm ngục này cơ chứ? Với những người chơi dưới cấp độ 35, một con Rắn Gai gần như là tử thần.”

“Thật sự là gần như nắm chắc phần chết.”

Rắn Gai. Con quái vật đã trở nên nổi tiếng khắp thế giới từ 2 năm trước khi nó lần đầu xuất hiện. Nổi lên ở Paris, Pháp và rồi Mỹ, Anh và Nhật Bản một cách lần lượt. Tuy nhiên, vẫn chưa có thông tin chi tiết về nó, và chỉ có một lý do đơn giản cho việc đó.

“Vì từ trước đến giờ nó chưa bao giờ được săn thành công cả.”

Chưa từng có ai trở về từ cuộc săn con Rắn Gai. Vì điều này, con quái vật được tặng cho một biệt danh…

“Con Rắn Chó Chết.”

“... Con Rắn của Tử Thần.”

Con Rắn của Tử Thần hay con Rắn Tử Thần. Tên gọi này được đặt vì một số lượng lớn người chơi mà nó đã giết.

“Này, anh có cần phải liên tục đặt cho nó những cái tên ngu ngốc không?”

“Tất cả đều giống nhau mà, Con Rắn Chết, Con Rắn Chó Chết, Con Rắn Đĩ, Con Đĩ Chó, chúng đều giống nhau cả mà, phải không? Dù gì thì tôi cũng hiểu sơ được tình hình hiện tại.”

Lee Jin-ah đặt báo cáo xuống và nhìn Oh Se-chan, biểu cảm của anh trở nên nghiêm túc.

“Hầu hết các Guild có thể sẽ từ bỏ quyền tham gia của họ vào hầm ngục này, nhưng cậu muốn là người đầu tiên ăn nó, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Và cậu đang tính đến chuyện hòa vào đám đông hoặc có lẽ chờ cho một Guild nước ngoài thách thức.”

“Phải.”

“Nhưng để giật nó từ chúng thì chúng ta phải cực kỳ giỏi hoặc cực kỳ mạnh.”

“Tôi cũng biết điều đó.”

“Vậy hãy thảo luận kế hoạch trong khi chúng ta ăn. Tôi sẽ lấy chai rượu vang với một phần thịt rán chua ngọt lớn. Oh và nhớ dặn một phần bánh bao ăn kèm luôn nhé.”

Oh Se-chan lắc đầu với sự thay đổi đột ngột đó.

“Đâu ra mà tự dưng có cái bữa ăn vớ vẩn như vậy chứ?”

“Thì cậu phải đầu tự một chút để thuê một người tài giỏi, đúng không nè?”

“Điều đó đúng, nhưng tại sao anh lại là người được ăn?”

“Vì tôi là người giỏi nhất cho một việc như thế này rồi còn gì.”

Oh Se-chan liếc nhìn anh ta.

“Không phải à? Thế thì còn ai đủ khả năng? Thợ Săn Rồng à? Trinity? Hay Brain (Bộ Não?)? Hay Đấng Cứu Thế Lee Se-jun? Nhưng mà tất cả chúng đều đã gần cấp độ 200 rồi nên chúng không thể nào vào hầm ngục đó.”

“Là Kim Woo-jin.”

Khi anh ta nghe cái tên đó, Lee Jin-ah trưng ra bộ mặt xấu xí.

“Khốn kiếp! Anh mày không muốn đi săn với tên khốn đó đâu!”

“Tại sao chứ?”

“Mày phải biết rõ hơn ai hết chứ! Tên đó là một con quái vật không có nhân tính! Anh mày chưa bao giờ thấy ai điên như nó cả. Con người luôn có ý thức, còn gã đó, nó sẽ thử thách sức chịu đựng của mày trước cả kỹ năng của mày đó. Tên đó trước hết cần học cách đối xử với con người sao cho phải đạo.”

Lee Jin-ah đang cực kỳ chống đối trong việc làm việc với Kim Woo-jin.

“Thì nếu anh làm việc với cậu ta, thì anh sẽ hoàn thành hầm ngục đó hiệu quả hơn nhiều.”

Thay vì tranh cãi thêm, Oh Se-chan lấy ra một máy ghi âm từ túi của anh và để nó lên bàn sau khi bấm nút phát lại.

‘...Thứ anh muốn trong một tổ đội là người sẽ không làm vướng chân anh.’

Giọng của Lee Jin-ah được nghe thấy từ máy ghi âm, âm thanh đó vang vọng khắp căn phòng giờ đã yên tĩnh hẳn.

‘Anh mày không quan tâm tính cách người đó như thế nào. Bất kể chúng là giang hồ hay tên khốn nạn, anh không quan tâm. Ngay cả một con quỷ, miễn là người đó có thể đánh bại được anh. Nếu có một người như thế, anh sẽ theo người đó như một con chó trung thành. Có giỏi thì tìm một người như thế cho anh. Haha! Chẳng có ai mạnh hơn anh đâu. Hahahaha!’

Mặt Lee Jin-ah trở nên đần thối hơn khi anh nghe những gì anh đã nói.

“Umm, anh thấy hơi khát…”

Anh cầm ly nước ở trên bàn lên và ực một ngụm lớn, nhưng biểu cảm của anh còn trở nên tệ hơn nữa.

“Em trai à, sao nước này có vị lạ vậy? Nó có mùi như hóa chất ở trong đó vậy.”

“Chắc vì nó là nước máy đó.”

“Nước máy?”

“Sao chứ? Anh có muốn uống thêm không?”

Khi Oh Se-chan nói điều này, Lee Jin-ah không biết nên cười hay nên khóc.

“Em trai, anh trai. Nước máy…”

“Nó không quan trọng đâu, đừng lo quá, anh sẽ không chết ngay cả khi anh có uống thêm.”

“Không quan trọng à?”

“Phải, nước máy không quan trọng. Điều quan trọng là cuộc săn hầm ngục này. Anh cần phải hoàn thành được việc đó trong lần đầu tiên.”

Biểu cảm của Lee Jin-ah lại trở nên nghiêm túc. Khi Oh Se-chan nói, khi săn con Rắn Gai, anh cần phải thành công trong lần thử đầu tiên.

“Phải, nếu lần tấn công đầu tiên thất bại, sẽ chẳng có cơ hội cho lần thứ hai đâu. Anh cần phải thành công từ lúc bắt đầu.”

Lee Jin-ah biết độ chết chóc của con Rắn Gai là kinh khủng đến mức nào.

“Và đó là lý do tại sao anh cần đến Kim Woo-jin.”

“Anh không thể xử lý được hầm ngục này, thức ăn đâu?”

“Anh vẫn còn muốn ăn à?”

Khi anh ta nghe vậy, Lee Jin-ah nhìn Oh Se-chan.

“Ý cậu là sao khi nói thế?”

Oh Se-chan không thể ngăn bản thân khỏi cười phá lên.

Sau khi nói chuyện với Oh Se-chan qua điện thoại, Kim Woo-jin tắt máy và nhớ lại cuộc trò chuyện ở trong đầu.

‘Chúng tôi sẽ tấn công Hầm Ngục Rắn Gai, cậu có sẵn lòng tham gia không?’

Kim Woo-jin đã thẳng thắn từ chối mà không suy nghĩ gì nhiều và như thể đang trông đợi điều đó, Oh Se-chan liền nói,

‘Tôi biết cậu sẽ không đồng ý, nên ta sẽ lập một thỏa thuận.’

Anh đề xuất thỏa thuận của anh ta với Kim Woo-jin.

‘Đầu tiên tôi muốn hỏi. Cậu sẽ làm gì nếu tôi có thể cung cấp cho cậu một vật phẩm huyền thoại? Cậu sẽ làm gì để đổi lấy một vật phẩm huyền thoại?’

Kim Woo-jin nói

“Tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà tôi có thể.”

‘Cậu sẽ làm mọi thứ mà cậu có thể làm sao? Cậu sẽ làm bất cứ điều gì luôn sao?’

Khi Kim Woo-jin đưa ra lời xác nhận, Oh Se-chan hỏi câu cuối cùng.

‘Sẽ ra sao nếu tôi bảo cậu giết đấng cứu thế, hay một anh hùng? Cậu có thể làm chuyện đó không?’

Lần này, Kim Woo-jin không trả lời ngay lập tức.

‘Cậu phải suy nghĩ về chuyện đó sao?’

“Phải, tôi đang suy nghĩ.”

‘Haha! Không cần suy nghĩ về chuyện đó đâu. Không ai chịu dễ dàng làm một việc nếu họ không chắc chắn họ có thể gánh chịu hậu quả đâu.’

Oh Se-chan quay trở lại lời thỉnh cầu của mình.

‘Okay hãy quay trở lại chủ đề chính. Tôi sẽ cho cậu mượn một vật phẩm huyền thoại. Thứ đó sẽ tăng cường thêm rất nhiều cho kỹ năng của cậu. Điều kiện là cậu phải giết con Rắn Gai. Khi cậu hoàn toàn nhiệm vụ, món đó thuộc về cậu.’

Kim Woo-jin đương nhiên chấp nhận một lời đề nghị như thế. Cuộc trò chuyện kết thúc chẳng lâu sau đó.

Thế nhưng, câu hỏi của Oh Se-chan cứ liên tục lặp lại trong tâm trí Kim Woo-jin khi cậu nhẹ nhàng gõ chiếc điện thoại nắp bật vào đầu.

‘Vì một vật phẩm huyền thoại, cậu có thể giết đấng cứu thế hay một anh hùng không?’

Khi cậu nghĩ về câu hỏi đó, Kim Woo-jin cuối cùng cũng có câu trả lời cho riêng mình.

‘Đối với một việc như thế… Tôi có thể làm miễn phí.’

Sau khi cậu có suy nghĩ này, Kim Woo-jin đứng dậy và bắt đầu chuẩn bị cho cuộc săn.

‘Săn con Rắn Gai à… chuyện đó quá đơn giản.’

---

Team Just T

Bạn đang đọc Tiêu Diệt Anh Hùng - Kill The Hero của D-Dart
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamJustT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.