Cảm Ơn Đại Ca Tốt Của Tôi! (1)
Đối mặt với câu hỏi của cha Trần, toàn thân Hàn Liệt cứng đờ.
Tại sao lại đột ngột nhảy qua chủ đề này?
Chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả!
Nhất là cậu, Trần Nghiên Phi, có thể đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó không?
Áp lực lớn lắm cậu biết không…
(ToT)
Nhưng vấn đề này dù sao cũng phải trả lời. Mấy chuyện thế này, giấu giếm chỉ tổ thêm rắc rối.
"Tôi cũng học ở Đại học Ngoại ngữ Thượng Hải…"
Hàn Liệt vừa nói được một nửa, đôi mắt của Trần Nghiên Phi bỗng nhiên sáng rực, như phát ra ánh sao. Cô lập tức nở nụ cười, miệng hé ra, lộ rõ mười hai chiếc răng trắng đều tăm tắp.
Thế nhưng, ngay sau đó, Hàn Liệt chậm rãi bổ sung nửa câu còn lại: "Nhưng là ở Học viện Nhân văn."
"Cái gì?!"
Vẻ mặt hân hoan của Trần Nghiên Phi tức khắc chuyển thành kinh ngạc.
Miệng cô há hốc, có thể nuốt trọn cả… cả một quả trứng vịt lộn.
Những chiếc răng ban nãy không thấy đâu nữa, chỉ còn lại cái cuống họng.
Cha Trần cũng ngẩn người.
Học viện Nhân văn… Chẳng phải là mấy trường dân lập bậc ba sao?!
Cú sốc quá lớn, ông không kìm được, buột miệng hỏi tiếp: "Đó có phải kiểu như Học viện Quản lý Quang Hoa không?"
Căn phòng bỗng chốc im lặng đến đáng sợ.
Có một bài hát rất hợp với không khí lúc này.
Chàng trai cứng rắn Hàn Liệt bắt đầu cảm thấy khó chịu. Anh trai à, anh làm gì vậy?
Đã chịu thua rồi mà còn đuổi đánh nữa sao?!
"Dân lập bậc ba."
Hàn Liệt cố giữ giọng bình tĩnh để trả lời, nhưng trong đầu lại dâng lên ý nghĩ muốn cất giọng hát: "Nếu hai từ đó không run rẩy, tôi sẽ không phát hiện mình đau đến vậy…"
Thời đi học cấp ba không chịu nỗ lực chính là nỗi đau không bao giờ phai của Hàn Liệt.
Nếu như là kiểu cố mãi mà không được, do tài năng không có, thì có lẽ hắn đã cam chịu.
Tài năng không nằm ở học tập thì phải chấp nhận, không cần phải hối tiếc làm gì.
Nhưng vấn đề là, hồi lớp 10, thành tích của Hàn Liệt rất tốt. Nếu chịu khó một chút, hắn thậm chí có thể thi đậu trường top 985.
Chỉ vì tự buông thả bản thân, thái độ học tập ngày càng sa sút, cuối cùng rơi xuống vực thẳm.
Khi bước vào xã hội, trải qua vô số lần bị vùi dập, Hàn Liệt mới nhận ra mình đã bỏ lỡ những gì.
Cái cảm giác hối hận đó, không lời nào diễn tả được.
Tiếc rằng, cuộc đời đã gần như an bài, mọi chuyện đều đã quá muộn.
Dù bây giờ được quay lại làm lại từ đầu, Hàn Liệt không còn cần bằng cấp để làm bước đệm nữa. Thế nhưng, hắn vẫn cảm thấy dằn vặt vì sự bất cẩn của mình thời trung học.
Con người trẻ dại năm ấy không chỉ phụ lòng cha mẹ, mà còn phụ chính mình.
Quá ngốc nghếch.
Hàn Liệt không giấu giếm gì, nén gọn dòng cảm xúc để kể lại chút ít hành trình của mình: "Hồi trước cháu ngông cuồng lắm, cứ nghĩ rằng điểm số chẳng đại diện cho điều gì, trời sinh cháu ắt có chỗ dùng. Vậy nên cháu dành rất nhiều thời gian cho những thứ khác.
Cho đến khi điểm số công bố, cảm giác hối hận bất ngờ ập tới, chèn ép mọi thứ khác.
Thế là cháu quyết tâm thay đổi, mất một thời gian dài để lắng đọng bản thân, chỉnh đốn tâm lý, suy nghĩ về tương lai.
Hiện tại cháu không còn phù phiếm như trước nữa.
Nhưng kết quả học tập thì đã không cứu vãn được, chỉ có thể chờ lên đại học để bắt đầu lại giai đoạn tiếp theo."
Giải thích rất hợp lý, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Trần Nghiên Phi vẫn trừng to mắt, há to miệng, không thể tiêu hóa nổi.
Người mà tôi tôn thờ bấy lâu nay…
Hóa ra lại là một học sinh kém?!
Không phải cô khinh thường mấy trường dân lập bậc ba, mà là sự chênh lệch quá lớn. "Thần thú trấn nhà" trong lòng cô tạm thời chưa thể chấp nhận nổi sự thật này.
Còn cha Trần thì khác, ông lại dễ chấp nhận hơn.
Dù sao thì ông tiếp xúc với Hàn Liệt chưa lâu, mọi ấn tượng chỉ dừng lại ở mức bề mặt.
"Vậy này, Tiểu Hàn, cháu nhận được khoản bồi thường lớn như thế, chắc định khởi nghiệp nhỉ?"
Trong mắt ông, Hàn Liệt là người có tham vọng mạnh mẽ, không dễ thỏa mãn với hiện trạng.
Có ý tưởng, có dũng khí, giờ lại có tiền, chắc chắn sẽ làm nên trò trống gì đó.
Nhưng không ngờ, Hàn Liệt lắc đầu: "Trong thời gian ngắn, cháu sẽ không cân nhắc đến chuyện khởi nghiệp.
Trước mắt, cháu sẽ tập trung học hỏi kiến thức, rèn luyện sức khỏe.
Khởi nghiệp không phải trò trẻ con, mà là một trận chiến sinh tử thực sự.
Khi chưa chuẩn bị đầy đủ, cháu sẽ không dấn thân vào chiến trường."
Đôi mắt Trần Nghiên Phi bỗng sáng rực lên.
Đúng rồi, chính là khí chất này!
Còn cha Trần cũng không khỏi bất ngờ trước sự tỉnh táo và điềm đạm của Hàn Liệt.
Nói thật, những người trẻ dám nghĩ dám làm, ông gặp không ít. Nhưng kiểu người như Hàn Liệt, thực sự hiếm có khó tìm.
Đăng bởi | haithien0211 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật |