Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vừa Vào Giang Hồ, Năm Tháng Trôi Nhanh (1)

Phiên bản Dịch · 908 chữ

Hàn Liệt yên lặng nằm trên giường mềm, “hôn mê” suốt nửa giờ.

Bác sĩ đến kiểm tra thương tích, cẩn thận vạch mắt Hàn Liệt.

Hắn ngay lập tức dán chặt ánh mắt vào bảng hệ thống, mặc kệ ánh đèn pin của bác sĩ rọi vào, đồng tử hoàn toàn không có phản xạ.

Bác sĩ nhíu mày, nghiêm túc nói: "Tình hình vô cùng bất ổn!"

Vị bác sĩ quay sang hỏi cảnh sát trên tàu: "Ga lớn kế tiếp là ở đâu? Mau chóng đưa cậu bé vào bệnh viện!"

Cảnh sát và trưởng tàu đều tái mặt.

"Thưa bác sĩ, cậu ấy sẽ không… gặp nguy hiểm đến tính mạng chứ?!"

"Phản xạ đồng tử với ánh sáng hoàn toàn biến mất, hiện đang ở trạng thái hôn mê sâu."

Bác sĩ không trả lời trực tiếp mà chỉ nặng nề thở dài: "Đây là biểu hiện của chấn thương nặng ở não… Dù sao thì, hãy nhanh lên!"

Phan Thiếu Hàng ngồi trên chiếc giường bên cạnh, hai tay ôm mặt. Nghe thấy những lời đó, cả người hắn run lên bần bật.

Cảnh sát trên tàu chẳng mảy may thương cảm hắn, bởi giờ còn đang bận lo nghĩ đến tình huống nguy cấp.

Người ta sắp gặp chuyện lớn, làm sao không giận cho được!

Cảnh sát vội vàng gọi hành khách ngồi gần Hàn Liệt đến để lập biên bản, cảnh sát hỏi: "Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?"

"Hai đứa trẻ này cãi nhau, cô bé đi vứt rác, cậu kia đột nhiên hô lớn bắt cậu nhóc này đứng lên, rồi tung một cú đá thật mạnh... làm tôi sợ muốn chết luôn!

Ôi trời, cậu xem, bây giờ trẻ con làm sao lại nóng nảy thế chứ?"

Vụ việc quá đơn giản, biên bản được hoàn thành chỉ trong vài phút, mọi người ký tên.

Trần Nghiên Phi bấy giờ mới biết nguyên nhân đánh nhau, vừa nhìn thấy dòng chữ "hành hung bất ngờ, đánh đối phương" trong biên bản, suýt chút nữa đã khóc òa.

Không phải vì cô có tình cảm gì đặc biệt với Hàn Liệt, mà bởi cơn tai họa này rõ ràng do cô gây ra.

Nếu chàng trai trước mặt thật sự xảy ra chuyện, cả đời cô sẽ không tha thứ cho mình.

Liếc nhìn Phan Thiếu Hàng đã hoàn toàn co rúm lại, cô tức giận nheo mắt.

Dùng tay lau mặt, Trần Nghiên Phi lấy điện thoại ra, đi ra hành lang gọi cho cha.

Cảnh sát trên tàu nhận ra, lập tức yêu cầu Phan Thiếu Hàng thông báo cho gia đình.

Phan Thiếu Hàng run rẩy hỏi: "Chú ơi, cháu… cháu sẽ thế nào?"

Trưởng tàu tức điên với tên nhóc gây họa này, tranh nói trước: "Khi bắt nạt người khác sao không nghĩ tới hậu quả chứ?! Nếu cậu ấy có chuyện, cháu phải đền mạng. Không sao cũng phải ngồi tù đấy!"

Phan Thiếu Hàng chỉ là một cậu nhóc ngang ngược, lớn lên trong sự bảo bọc của cha mẹ, năng lực chịu áp lực yếu ớt vô cùng.

Ngay khi vừa kết nối được cuộc gọi với cha, hắn lập tức oà khóc: "Ba ơi! Hu hu hu…"

"Sao vậy con?" Ông Phan cuống quýt hỏi: "Con không phải đang đi tàu cùng Nghiên Nghiên sao? Có chuyện gì thế?!"

Cảnh sát nhận lấy điện thoại, nghiêm túc thông báo: "Tình hình là như vậy.

Chúng tôi sẽ đưa con trai ông về đồn công an tại ga Kim Lăng. Việc có khởi tố hình sự hay không sẽ phụ thuộc vào kết quả chẩn đoán của cậu Hàn Liệt.

Mong ông bà lập tức đến ga Kim Lăng để xử lý các vấn đề liên quan."

"Được, được, được! Tôi và mẹ nó sẽ ra sân bay tỉnh, bắt chuyến bay gần nhất đến Kim Lăng! Cảm ơn cậu, cậu cho tôi xin quý danh…"

Ông Phan còn định nịnh nọt thêm đôi câu, nhưng cảnh sát đã dứt khoát cúp máy.

Nịnh cái gì mà nịnh! Nhìn lại xem nhà ông dạy ra cái thằng trời đánh nào đấy!

Ngay sau đó, trưởng tàu hỏi tiếp: "Chúng ta có cần thông báo với gia đình của cậu Hàn Liệt không?"

"Tất nhiên rồi!"

Cảnh sát đặt lại giấy tờ tùy thân và ví của Hàn Liệt, sau đó tiếp tục tìm điện thoại trong túi hắn.

Đúng lúc này, Hàn Liệt quyết định "tỉnh lại".

Thời điểm đã chính xác, đến lúc thể hiện lập trường rồi.

"Á… đau quá… đau chết mất…"

Hắn từ từ mở mắt, rên rỉ, biểu cảm đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt.

Trần Nghiên Phi như phản xạ, lập tức lao đến đầu giường: "Trời ơi! Cậu tỉnh rồi! Cậu sao rồi? Không sao chứ?"

Cô cúi người xuống, đứng ngay cạnh giường dưới, vô tình để lộ khung cảnh phía trước.

"Trời ơi! Cậu lại chảy máu nữa rồi! Bác sĩ! Bác sĩ!"

Bác sĩ vội vàng chạy đến, kiểm tra cẩn thận một hồi, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: "Hẳn chỉ là chấn động não, rất có khả năng không bị tụ máu trong hộp sọ, tình hình sẽ không nghiêm trọng lắm."

Không nghiêm trọng, là so với phán đoán ban đầu.

Chứ chỉ cần nhìn khuôn mặt, Hàn Liệt đã đủ thê thảm rồi.

Bạn đang đọc Tiêu Phí Hệ Nam Thần (Dịch) của Khởi Tô Diện Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haithien0211
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.