Cơm trưa dở chết đi được!
Thấy sắp đến giờ Ngọ, Diệp đại tẩu nhớ đến việc nấu cơm trưa, bèn đi tìm chưởng quầy hỏi: "Xin chào, không biết phòng bếp của khách điếm ở đâu vậy?"
Chưởng quầy coi Diệp gia là gia nô của Tần gia, cũng không hỏi nhiều liền dẫn nàng ta tới phòng bếp.
"Phòng bếp của chúng ta có một đầu bếp chính, hai phụ bếp, còn có mấy ma ma bếp.
"Các ngươi muốn tự mình nấu cơm cũng được, hoặc là sai bảo bọn họ làm cũng không sao.
"Đầu bếp của chúng ta từng tới phương Nam học nghề, món ăn Nam Bắc đều tinh thông cả.
"Cho nên đừng thấy khách điếm của chúng ta mở ở nơi hẻo lánh, nhưng dựa vào tay nghề của đầu bếp, bình thường cũng có thể chiêu đãi không ít khách đấy."
Diệp đại tẩu nghe vậy, trong lòng có chút tự ti, cũng không vội đi phòng bếp nữa, dừng bước nói: "Hóa ra có đầu bếp à, vậy cơm trưa cứ để đầu bếp làm đi."
"Được rồi, ngài cứ chờ đó là được!" Chưởng quầy vẫn rất tự tin với tay nghề của đầu bếp, vỗ ngực cam đoan, "Bảo đảm sẽ khiến phu nhân và thiếu gia nhà ngài hài lòng."
Diệp đại tẩu gật đầu lia lịa rồi trở về phòng.
Diệp lão đại thấy vậy liền hỏi: "Nàng không phải nói đi nấu cơm sao? Có cần ta giúp không?"
"Không cần, phòng bếp khách điếm có mấy người làm rồi, ta không cần phải làm nữa."
Diệp lão đại thấy thần sắc nàng có chút khác thường, bèn nắm tay nàng nói: "Mấy ngày nay thấy nàng tự mình nấu cơm cho nhiều người như vậy, ta cũng thấy xót xa.
"Bây giờ có người làm rồi, nàng cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày.
"Chúng ta coi như là đi theo Tần gia hưởng phúc, ngồi mát ăn bát vàng cũng tốt mà!"
Diệp đại tẩu nghe hắn nói vậy, tâm trạng cũng khá hơn, gật đầu nói: "Sao chàng đột nhiên ăn nói khéo léo vậy? Nghe chàng nói, ta cũng thấy thoải mái hơn nhiều."
Người Diệp gia đều là lần đầu tiên ở khách điếm, mọi người vừa vào phòng, đều nhịn không được đi tới đi lui nhìn ngó xung quanh, thấy gì cũng cảm thấy mới lạ.
Quách thị nhìn gian phòng cao rộng, lại sờ sờ chăn đệm mềm mại trên giường, trong mắt toàn là vẻ hâm mộ.
"Phòng ở lầu một đã tốt như vậy rồi, không biết gian phòng thượng hạng mà Tần phu nhân ở sẽ như thế nào nữa."
"Nếu muội muốn biết thì lên lầu tìm nhị tẩu là được mà." Diệp lão tứ vừa từ bên ngoài trở về phòng, tin tức linh thông hơn Quách thị rất nhiều.
"Cái gì?" Quách thị nghe vậy sửng sốt, "Nhị tẩu ở trên lầu sao?"
"Lý quản gia đã dọn dẹp cho nhị tẩu một gian phòng trên lầu, nói là ánh sáng tốt, bảo nàng ấy qua đó làm đồ thêu."
Quách thị lập tức ngồi không yên, như ngồi trên đống lửa, vội vàng chạy lên lầu.
Nàng ta vừa lên lầu, lúc đi ngang qua phòng của Ngụy Diễn, đột nhiên nghe thấy tiếng Ngụy Diễn vọng ra từ trong phòng: "Hôm nay cơm trưa là cái thứ gì vậy, dở tệ!"
Hắn nói xong, còn bực tức đập mạnh đôi đũa xuống bàn, nói: "Dọn hết đi, ta không ăn nữa."
Quách thị nghe vậy, vui mừng ra mặt.
Nếu không phải sợ người khác biết mình đang nghe lén, nàng ta đã cười phá lên mấy tiếng rồi.
Nàng ta biết ngay mà, mấy món ăn quê mùa của đại tẩu, được người trong thôn khen vài câu là hết mức rồi, sao có thể khiến quý nhân kinh thành khen không dứt miệng được.
Chắc chắn là người Tần gia và Ngụy tiên sinh trước đây chưa từng được ăn, nên mới thấy mới lạ thôi.
Giờ thì hết mới lạ rồi, nàng ta chẳng là gì nữa cả!
Quách thị vui vẻ đi vào phòng Diệp nhị tẩu.
Các phòng ở lầu hai đều là phòng đôi, gian ngoài có một dãy cửa sổ lớn sát đường, mở ra thì trong phòng sáng sủa vô cùng.
Ngay cả đồ dùng trong phòng cũng cao cấp hơn lầu một không chỉ một bậc.
Lúc trước, khi ở lầu một, Quách thị còn cho rằng đây là gian phòng tốt nhất mà mình từng ở.
Lúc này nhìn thấy phòng của Diệp nhị tẩu, trong lòng lại không khỏi chua xót.
Chẳng qua chỉ là biết chút nữ công thôi mà, cũng có thể ở phòng tốt như vậy sao?
Quách thị đang đi loanh quanh trong phòng xem xét, thì vừa lúc gặp Diệp đại tẩu bế Tình Thiên tới.
"Tứ đệ muội, chiều nay muội giúp ta trông Tình Thiên một lát được không?"
Tâm tư của Diệp đại tẩu cũng giống Diệp lão phu nhân, hai ngày nay vẫn luôn tìm cách để Diệp nhị tẩu ở bên Tình Thiên nhiều hơn.
Quách thị vừa nhìn thấy Diệp đại tẩu, liền nói: "Ồ, đại tẩu đấy à!"
Diệp đại tẩu nghe nàng ta nói chuyện chua ngoa, chắc chắn lại không có ý tốt gì, nên dứt khoát không để ý tới.
Quách thị lại không biết điều, vẫn tiếp tục hỏi: "Đại tẩu, tự dưng sao lại nhờ nhị tẩu trông con giúp vậy? Chiều nay tẩu có việc gì à?"
"Ừm, chiều nay ta và đại ca ngươi muốn ra ngoài một chuyến, đi dạo chợ, tiện thể mua thêm chút thức ăn."
Dù sao cũng là chị em dâu, Diệp đại tẩu cũng không thể cứ lờ nàng ta mãi.
Vừa nghe thấy mua thức ăn, Quách thị càng thêm hăng hái.
"Ôi chao, mua thức ăn à!" Nàng ta cười nói, "Sao vậy đại tẩu, tối nay tẩu vẫn nấu cơm à?"
Diệp đại tẩu khó hiểu hỏi: "Không nấu cơm thì ăn gì?"
"Đại tẩu, đừng giả vờ nữa, lúc nãy ta lên lầu nghe thấy hết rồi." Quách thị cười trên nỗi đau của người khác nói.
"Ngươi nghe thấy gì?" Diệp đại tẩu càng thêm khó hiểu.
"Ngụy tiên sinh nói cơm trưa dở tệ, tức giận đến mức ném cả đũa, không thèm ăn nữa.
Đăng bởi | QuiQuyetCoc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |