Ngay tại chỗ lên giá (2)
Trong lúc nhất thời, trong lòng Lục Trường Sinh sinh ra cảm giác lo lắng.
Ninh Vũ Hinh đến đây chính là vì Chu Thanh Vũ, muốn đoạt được trái tim của hắn nên mới khổ luyện như vậy, ngộ ra kiếm ý, từ đó mình mới có cơ hội buôn bán.
Nếu như nàng từ bỏ, chẳng phải việc buôn bán của hắn cũng không thể tiếp tục sao?
Cũng may hắn nói bóng nói gió nghe ngóng được, người Ninh gia đang trên đường đưa linh thạch tới, xem ra số tiền kia vẫn ổn.
"Ninh sư muội, gần đây sao muội không tìm Đại sư huynh nữa, huynh ấy bận nhiều việc sao?" Lục Trường Sinh tiến lên hỏi.
Ninh Vũ Hinh lắc đầu nói: "Cũng không phải, chỉ là ta không muốn làm phiền hắn!"
"Đây là ý gì?"
Lục Trường Sinh sững sờ, mới có mấy ngày mà đã thay lòng đổi dạ rồi?
Chơi như thế sao?
Hai người trầm mặc một lát, Ninh Vũ Hinh đột nhiên nói: "Lục sư huynh, ta tới đây lâu như vậy, nhưng dường như chưa từng cùng với ngươi thảo luận về vấn đề tu luyện!"
"Trước đó chẳng phải vẫn luôn thảo luận rồi sao?"
"Đó là ngươi đang dạy ta tu luyện, cái này không giống!"
Lục Trường Sinh sửng sốt nói: " Đó là kinh nghiệm của sư phụ và vị tiền bối kia, ta cũng không dám nhận công đầu!"
"Vậy sư huynh có kiến giải gì về tu luyện không?"
"Tùy tâm tùy tính!"
Ninh Vũ Hinh hỏi: "Lý giải thế nào?"
"Muốn tu luyện liền tu luyện, không muốn tu luyện liền không tu luyện, có mục tiêu liền hướng phía mục tiêu tiến lên, không có mục tiêu vậy liền nhìn tâm tình, tu luyện mà không có mục đích thì hiệu quả không lớn, thế nhân đều nói chấp niệm mê muội, nhưng thật ra có chút thời điểm, chấp niệm ngược lại có thể tạm thời kiên định đạo tâm!"
"Cho nên sư huynh hiện tại là không có tâm tình, hay là không có mục tiêu?"
"Ta là. . ." Lục Trường Sinh há mồm, không biết làm sao mở miệng, hắn cái gì cũng có, chỉ là không có tiền.
"Ai!"
Vừa nghĩ đến đây, hắn thở dài một tiếng, lo lắng nói: "Sư muội a, thật sự hâm mộ ngươi, ta nếu có thể sinh ra ở Ninh gia liền tốt!"
Ninh Vũ Hinh sững sờ, không biết nghĩ tới cái gì, trên gương xinh đẹp mặt hiện lên một vòng đỏ ửng.
Đúng lúc này, bên trên Thương Vân Tông xuất hiện động tĩnh, còn chưa kịp dò xét thì đã có mấy thân ảnh xẹt qua bầu trời, bay thẳng về phía Thanh Vân Phong.
Thời điểm nhìn lại, Lâm Phá đã cùng với một trung niên xa lạ đi đến đây, bên cạnh còn có Lạc Tiêm Linh đi theo.
"Lâm Phá sư thúc, ngươi đến đây là muốn tìm Đại sư huynh sao?" Lục Trường Sinh đứng dậy hỏi thăm.
Lâm Phá nói: "Có người đến tìm ngươi, ta chỉ phụ trách dẫn đường!"
"Tìm ta?"
Lục Trường Sinh nhìn về phía nam tử.
Nam tử lúc này hướng về phía trước nói: "Chắc hẳn vị này chính là Trường Sinh tiểu hữu!"
"Là ta, ngươi là?"
"Tại hạ Mạnh Lãng, là người của Thần Tiêu Tông, lần này tới đây là để hướng phía tiểu hữu nói lời xin lỗi!" Nam tử mở miệng, ngữ khí bình thản.
Lục Trường Sinh lại lần nữa cảm thấy ngoài ý muốn.
Náo thành cái dạng này, Thần Tiêu Tông không phát binh cũng không tệ rồi, lại còn đến đây xin lỗi hắn!
Mạnh Lãng nói tiếp: "Bởi vì người của Thần Tiêu Tông ta lỗ mãng, suýt chút nữa hại tiểu hữu, cho nên ta cảm thấy vô cùng có lỗi!"
Lời vừa dứt, Lục Trường Sinh không khỏi nhìn chằm chằm người vừa đến.
Kết quả qua nửa ngày, Thanh Vân Phong vẫn im lặng.
"Không có gì khác sao? Chỉ đơn giản là xin lỗi?" Lục Trường Sinh mở miệng.
Lâm Phá cười khẽ, trêu ai không trêu, lại đi trêu Lục Trường Sinh, không đổ chút máu thì làm sao kết thúc chuyện này?
Mạnh Lãng cũng ngầm hiểu, lấy ra một cái túi rồi đưa qua.
"Đây là Thần Tiêu Tông bồi thường cho tiểu hữu, còn xin tiểu hữu thứ lỗi!"
Khóe miệng Lục Trường Sinh hiện lên ý cười, đưa tay tiếp nhận nói: "Thần Tiêu Tông có lòng. . .Ách… Chỉ có hai ngàn linh thạch?"
"Ừm?"
Cứ tưởng hắn cuối cùng cũng chịu nhã ra, kết quả lại chuyển biến.
Mạnh Lãng sững sờ.
Lâm Phá cũng nhíu mày, cái gì gọi là mới hai ngàn?
Hai ngàn mà còn chê ít?
Đệ tử thân truyền mỗi tháng cũng chỉ nhận được mười khối linh thạch, phong chủ cũng chỉ hơn một trăm khối, hai ngàn khối tương đương với hai mươi năm tích góp của hắn, vậy mà còn không hài lòng sao?
"Tiểu hữu không hài lòng với khoản bồi thường này?" Mạnh Lãng mở miệng.
Lục Trường Sinh im lặng, chỉ từng đó, có thể hài lòng cái gì? Cho ăn mày sao!
Hắn tại bên trong kiếm quật trải qua nguy hiểm như vậy, mạng của hắn chỉ đáng giá hai ngàn sao?
Bất quá hắn vẫn nói khẽ: "Cái này, tiền bối, ta cũng không chê ít, chỉ là lúc đó Vương
Minh không chỉ hại ta, mà còn hại cả sư muội ta, hai người chúng ta suýt chút nữa thì đã chết, ngươi xem. . ."
Hắn chính là chê ít!
Lâm Phá im lặng, nhưng cũng không nói thêm cái gì, ai bảo Thần Tiêu Tông ỷ thế hiếp người.
Ninh Vũ Hinh một mặt luống cuống, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Đăng bởi | Sally_616 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 4270 |