Dạ Vô Minh cười nham hiểm:
“Ta là Cửu Diệu Vương từ Thượng Thiên Cung.”
“Nói cho các ngươi biết cũng không sao.”
“Hôm nay không chỉ là ngày chết của các ngươi, mà cả Bát Hoang đại lục cũng tận số.”
“Chưởng môn kiếm tông đúng không? Vậy giết ngươi trước.”
“Ta ghét kiếm tu!”
Tuyệt vọng bao trùm.
Chưởng môn Vô Nhai thả lỏng tay, vô lực.
Ông hại tất cả mọi người, hại cả Bát Hoang đại lục.
Toàn trường cứng đờ, bị thần uy đè ép đến mức không thể động đậy.
“Các ngươi chết đi!”
Cửu Diệu Vương giơ tay phải lên, định giáng chưởng kết liễu chưởng môn Vô Nhai.
Ngay lúc đó—
Trong khi tất cả đều bất động, một thiếu nữ váy trắng tươi cười bước ra, giọng nói mềm mại, chậm rãi:
“Khoan đã!”
Cửu Diệu Vương ngừng lại, kinh ngạc nhìn qua.
Chỉ thấy thiếu nữ kia nắm tay một thiếu niên áo đỏ, giọng trong trẻo ngọt ngào:
“Cửu Diệu Vương đúng không?”
“Sư đệ ta nói, ngươi chỉ là kẻ dựa vào quan hệ để miễn cưỡng thăng thiên, có thật không đấy?”
“... ...”
Cửu Diệu Vương vốn định giết thiếu nữ váy trắng kia, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên áo đỏ bên cạnh nàng thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Khó tin hỏi:
“Phần Tuyệt—?”
“Ngươi làm cái quái gì ở đây?”
Hắn sắp phát điên rồi.
Sợ gì gặp nấy, đúng không?!
Nghe thấy hai chữ Phần Tuyệt, các trưởng lão kiếm tông đều trợn tròn mắt.
Dưới áp lực của Cửu Diệu Vương, thân thể bọn họ không thể nhúc nhích, chỉ có thể linh hoạt trao đổi qua ánh mắt.
Chưởng môn Vô Nhai: “Trời đất ơi! Phần Tuyệt? Là người ta đang nghĩ tới sao? Tổ sư của chúng ta!”
Tần Tuyệt Ý đảo mắt lia lịa:
“Sư huynh chưởng môn bị ngốc rồi à? Thiên hạ này còn có Phần Tuyệt thứ hai sao? Ai dám giả mạo tổ sư chứ?”
Thanh Tuyết Tiên Quân đỏ mặt vì kích động, điên cuồng chớp mắt:
“Trời ơi, cho ta động đậy đi, ta muốn ôm chặt đùi thần tượng, còn phải sờ áo của hắn nữa!”
Ma Thục trợn mắt trắng dã:
“Sư đệ, ngươi đừng có ghê tởm như vậy được không?”
Mọi người bàn tán sôi nổi.
Chỉ có Thái Huyền Chân Quân là trừng mắt to như chuông đồng.
Thanh Tuyết Tiên Quân hỏi:
“Ngụy Thái Huyền, ngươi làm gì thế?”
Thái Huyền Chân Quân mắt đầy tơ máu, mí mắt giật giật:
“Nhảm nhí, nghĩ cách vận khí để mở miệng bày tỏ sự tôn kính với tổ sư đi.”
“... ...”
Các đệ tử kiếm tông đồng thanh lên án:
“Âm hiểm bỉ ổi!”
Sau khi trao đổi ánh mắt xong, tất cả đều ra sức vận linh lực, cố gắng cử động miệng trước.
Những môn phái khác nhìn thấy cảnh này đều hoảng sợ.
Chỉ thấy nhóm trưởng lão kiếm tông co giật mí mắt, trợn trắng mắt, trông y hệt mấy kẻ phát điên.
Giang Bánh Bánh và Phần Tuyệt như thể có một đàn quạ đen bay lượn phía sau đầu.
Cửu Diệu Vương bùng nổ sát khí, nghiến răng mắng:
“Ta đã nói là ghét kiếm tu, không có tên nào bình thường hết! Chết tiệt!”
Rõ ràng đây phải là lúc hắn ra oai chấn động, nhưng đám kiếm tu chết tiệt này lại diễn trò như khỉ điên.
Giang Bánh Bánh:
“Sao nói chuyện vậy? Kiếm tu dễ thương mà!”
Nàng quay lại, nghiêng đầu cười với Phần Tuyệt:
“Xem đi, ai cũng thích ngươi.”
Nói rồi, nàng còn đưa tay chọc nhẹ vào lòng bàn tay Phần Tuyệt.
Bên kia, các trưởng lão kiếm tông không còn trợn trắng mắt hay co giật nữa, mà đồng loạt hít sâu một hơi, trố mắt nhìn bàn tay Giang Bánh Bánh.
Đăng bởi | ngocduong |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |