Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 815 chữ

Tần Tuyệt Ý liếc hắn một cái, sau đó hướng mắt về phía đỉnh núi của mình, khẽ nâng cằm nói:

“Ngươi nhìn cho kỹ.”

Thanh Tuyết Tiên Quân và Thái Huyền Chân Quân lập tức nhìn lại.

Chỉ thấy quanh người thiếu nữ bao phủ một tầng kiếm khí trắng xóa.

Thái Huyền Chân Quân kinh ngạc há hốc miệng:

“Nhân kiếm hợp nhất? Đó là nhân kiếm hợp nhất sao?!”

“Không sai.”

Tần Tuyệt Ý mỉm cười gật đầu, “Thanh Tuyết nuôi được đồ đệ giỏi, là thiên tài kiếm đạo thực thụ.”

Thấy Giang Bánh Bánh không gặp nguy hiểm, Thanh Tuyết Tiên Quân yên tâm, kiêu ngạo hừ một tiếng:

“Đồ đệ của ta là giỏi nhất.”

Lăng Hàn Xuyên cảm thán:

“Giang sư muội không chỉ ở tuổi nhỏ đã hóa thần, còn đạt đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất.”

“Thực sự là thiên tài ngàn năm có một.”

“Kiếm đạo đệ nhất nhân của Bát Hoang Đại Lục.”

“E rằng chỉ có lão tổ tông khi còn trẻ mới có thể so sánh.”

Nhìn Giang sư muội tiến bộ quá nhanh, Lăng Hàn Xuyên chợt nhớ lại cô bé từng bị hắn đuổi đánh đến mức chật vật trốn chạy ở Ô Kê Phong.

“Lại thêm một tu sĩ hóa thần, đúng là chuyện tốt của kiếm tông. Chưởng môn sư huynh biết chắc sẽ rất vui mừng.”

Ma Thục cười tươi nói xong.

Thanh Tuyết Tiên Quân xoa mũi, tiếc nuối nói:

“Chỉ tiếc chưởng môn sư huynh chưa xuất quan, không thể nhân cơ hội lừa lấy đồ tốt từ hắn.”

Nghe vậy, mọi người lập tức xoay người bay đi.

Thanh Tuyết Tiên Quân vội đuổi theo, “Ê ê, đừng chạy! Các ngươi làm sư bá không định tặng lễ vật sao?”

“Ngụy Thái Huyền! Ngươi chạy nhanh thế làm gì?”

Thái Huyền Chân Quân quay đầu hừ một tiếng, “Không chạy chẳng lẽ chờ ngươi dọn sạch Thiên Cơ Phong của ta?”

Ma Thục ôm chặt túi trữ vật, “Đúng thế, ai chẳng biết ngươi hám của? Trước đây Giang Bánh Bánh còn ở luyện khí kỳ đã bị ngươi lấy không ít đồ tốt, giờ hóa thần rồi, tiểu kim khố của chúng ta tiêu đời mất!”

Tần Tuyệt Ý mặt đen lại, quay về kéo hai sư đệ đi, “Mau đi thôi, đừng nói nhảm nữa.”

“Giang Thanh Tuyết sắp đuổi tới rồi!”

Thanh Tuyết Tiên Quân: “…”

Giang Bánh Bánh lấy thân làm kiếm, lao thẳng vào thiên lôi. Kiếm khí bao quanh nàng mạnh mẽ đến mức không để lôi điện chạm vào dù chỉ một chút.

Mây lành dần tan.

Nàng phiêu dật đáp xuống từ không trung, tà áo trắng tung bay.

Trong luồng kiếm khí quanh người tựa hồ hòa lẫn tia chớp lấp lóe, dù chưa đến gần cũng đã cảm nhận được áp lực kinh người.

“Thế nào rồi?” Phần Tuyệt mỉm cười, đôi mắt phượng ánh lên tia tự hào khó giấu.

“Ừm…”

Giang Bánh Bánh mở bàn tay ra, khẽ nắm chặt hai lần.

“Cũng tạm thôi…”

Rõ ràng trong mắt ngập tràn phấn khích và kiêu hãnh, vậy mà cố ý làm ra vẻ thờ ơ.

“Chỉ là tạm thôi?”

Phần Tuyệt bước đến gần, cúi đầu phủi đi chút bụi bám trên vai nàng.

“Ha ha…”

Giang Bánh Bánh cười ngốc nghếch, ôm lấy cánh tay Phần Tuyệt lắc lư.

“Ta giả vờ đấy.”

“Nào có tạm thôi, cảm giác lật tay gọi mưa phủ mây này quá đã rồi!”

Vừa nói, nàng vừa hướng về nơi hoang vắng đánh ra một chưởng.

Nửa ngọn núi lập tức hóa thành tro bụi.

“Bây giờ không cần dùng kiếm Kinh Lan cũng tạo ra được sức mạnh thế này, lợi hại không?”

Mắt nàng cong cong, dáng vẻ chờ được khen ngợi.

Phần Tuyệt đưa tay lên môi che nụ cười, hắng giọng một chút rồi đáp:

“Lợi hại.”

Sợ Giang Bánh Bánh không hài lòng, hắn bổ sung thêm:

“Khắp Bát Hoang Đại Lục, chẳng ai lợi hại bằng ngươi.”

“Ừm…”

“Có lẽ chỉ ta hồi trẻ mới có thể so sánh một chút.”

“Hừ, ta đã nói rồi mà. Thiên phú ta cao, lĩnh ngộ cũng mạnh… Khoan đã!”

Giang Bánh Bánh bật cười đẩy nhẹ hắn, “Tốt lắm, ngươi đang tự khen mình à?”

Phần Tuyệt thuận thế kéo nàng vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng.

“Không có đâu.”

“Hừ!”

Người trong lòng rõ ràng đang giận dỗi.

Hắn cúi đầu, để cằm chạm nhẹ vào đỉnh tóc nàng, khẽ xoa như đang dỗ mèo.

“Ta hồi trẻ miễn cưỡng so được một chút thôi. Nhưng mà… Bánh tiên tử vẫn là lợi hại nhất.”

“Cũng không đến mức đó đâu…”

Giang Bánh Bánh bị dỗ đến mức hai má đỏ ửng, cả người lâng lâng.

Bạn đang đọc Tiểu Sư Muội Ăn Dưa Mỗi Ngày, Nhưng Kiếm Đạo Lại Giỏi Nhất của Chân Đích Thị Hàm Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.