Ta thành phản phái trong tiểu thuyết rồi?
Trong một căn biệt thự xa hoa mang nét cổ kính tựa như những pháo đài, thành trì thời xưa, một thiếu niên trong căn phòng trang trí rất nhiều sản phẩm trang trí xa xỉ từ từ mở mắt ra.
Tôn Phong ngồi trên ghế gỗ, ánh mắt trừng lớn lộ vẻ không thể tin được quan sát cùng đánh giá căn phòng.
“Con mẹ nó, ông đây vậy mà giẫm phải vận khí cứt chó được xuyên việt rồi?”
Từ trong đầu truyền đến ký ức vừa tiêu hóa xong xuôi, Tôn Phong thấp giọng mắng chửi một câu.
“Chậc chậc, thân phận quỷ xui xẻo mình xuyên qua không ngờ bối cảnh lại lớn đến vậy: cháu nội Nguyên Soái, con trai Đại Tướng, gia tộc gốc gác hơn ngàn năm lịch sử.”
Từ trong ký ức sau khi dung hợp, Tôn Phong đối với thân phận của của cố chủ thân thể này cũng âm thầm chặc lưỡi hít hà. Cố chủ cũng tên Tôn Phong, là cháu nội Nguyên Soái Tôn Phi có thân phận sức ảnh hưởng đến cả một hệ thống quân sự quốc gia, chỉ cần dậm chân một cái cũng đủ khiến bốn phương tám hướng chấn động cho long trời lở đất. Riêng cha của Tôn Phong là Tôn Phàm thì thành tựu còn ưu tú hơn cả ông nội hắn: Ở tuổi ngoài ba mươi chính thức leo lên vị trí Đại Tướng, trở thành Đại Tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử quân đội quốc gia, mức độ nổi tiếng trong nước không ai không biết, bản thân lập vô số chiến công hiển hách làm rạng danh nước nhà. Riêng về Tôn gia thì không cần phải nói, gia tộc truyền thừa ngàn năm, sức ảnh hưởng lớn nhất nhì quốc gia, thậm chí là vang danh đến tận những châu lục khác.
Có thể làm Tôn Phong vô cùng im lặng là chính bản thân cố chủ này: một công tử hoàn khố, thành sự không có mà bại sự có thừa kẻ ăn chơi.
Có gia thế khủng không chịu khó học hỏi để trở thành những nhân vật lớn như cha hay ông nội, Tôn Phong suốt ngày chỉ biết tụ tập ăn chơi đàng điếm, hết cờ bạc đua xe lại chơi gái, ngày thường bắt nạt ức hiếp, khi nam phách nữ làm người khác giận nhưng chỉ có thể nuốt trong bụng.
Mà người của Tôn gia chỉ mở một con mắt, nhắm một con mắt bao che hết thảy những việc mà Tôn Phong đã làm.
“Ài, danh tiếng hoàn khố là không thể phai mờ, cái này vừa xuyên qua tại sao lại cho ta cõng nồi rồi.”
Tôn Phong bất đắc dĩ lắc đầu, đang lúc suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
“Alo, anh Phong, tối nay anh rảnh không?”
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng nói mang theo vẻ nịnh hót vang lên.
“Có chuyện gì?”
Nhíu mày một chút, Tôn Phong mang theo giọng nói lãnh đạm trả lời.
Tôn Hùng đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói Tôn Phong có chút không đúng liền sững sờ, ánh mắt lấp lóe một chút rồi vội vàng đáp.
“Vâng, chuyện là em có một bí mật muốn nói cho anh biết. Tối nay 8 giờ chỗ cũ ok không anh?”
“Được, tối nay 8 giờ địa điểm cũ không gặp không về.”
Gác điện thoại ném lên giường, chân mày Tôn Phong nhíu càng sâu, trong lòng vô cùng nghi vấn: làm sao tình huống có chút quen thuộc như đã gặp ở đâu đó rồi.
“Keng, mở ra hệ thống thành công.”
“Chào mừng người chơi đến với tiểu thuyết phó bản hệ thống, chúc ngươi có những trải nghiệm vui vẻ.”
Tôn Phong đang suy nghĩ thì trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nói máy móc khiến hắn sợ hết hồn.
“Đồ chơi quỷ quái gì thế? Hệ thống?”
Mang theo gương mặt khiếp sợ có chút khó mà tin được, Tôn Phong phải qua một lúc mới hồi phục lại tinh thần thấp giọng hỏi.
“Hệ thống, giải thích thích một chút đi: ngươi là thứ gì và từ đâu tới?Sao lại bám thân trên người ta?”
“Báo cáo túc chủ, tên gọi hệ thống là tiểu thuyết phó bản hệ thống, nhiệm vụ chủ yếu là trợ giúp túc chủ cướp lấy toàn bộ khí vận cùng tạo hóa của nhân vật chính trong những phó bản tiểu thuyết này để hệ thống khôi phục lại năng lượng.”
Nghe được đáp án, Tôn Phong có chút nén giận, mặt âm trầm hỏi.
“Có nghĩa là ngươi đem lợi dụng ta thành công cụ giúp ngươi khôi phục lại sao?”
Hệ thống im lặng một hồi mới lên tiếng.
“Cũng hoàn toàn không đúng, gọi trên danh nghĩa là lợi dụng lẫn nhau nhưng sẽ có ràng buộc. Một khi túc chủ chết thì hệ thống sẽ tự động tan biến, cho nên nói một cách chính xác là hệ thống cùng túc chủ đang là quan hệ cộng sinh cộng tử.”
Tôn Phong ngây ra một lúc rồi gật đầu lộ vẻ đã hiểu.
“Đúng rồi, hệ thống ngươi nói là bây giờ ta đang xuyên qua một quyển tiểu thuyết có đúng hay không?”
“Túc chủ nói đúng, hiện tại hệ thống đã đưa túc chủ xuyên qua đến bên trong tiểu thuyết Tuyệt Thế Cuồng Y.”
Tôn Phong nghe đến bốn chữ Tuyệt Thế Cuồng Y, ánh mắt lóe lên một tia ánh sáng thấp giọng thì thào.
“Thảo nào tình huống trước mắt lại quen thuộc như vậy, hóa ra là ta xuyên qua quyển tiểu thuyết mạng này.”
Kiếp trước, Tôn Phong vì một lần hào hứng tình cờ tìm thấy quyển tiểu thuyết mạng Tuyệt Thế Cuồng Y, vì bị nội dung hấp dẫn, Tôn Phong bỏ ra trọn vẹn bốn ngày bốn đêm cày xong hết không bỏ sót một chi tiết nào.
Tuyệt Thế Cuồng Y là một quyển sảng văn đô thị kể về nhân vật chính Diệp Hạo thành công học xong một thân bản lĩnh xuống núi đánh ra một mảnh thiên địa cho riêng mình. Trong quá trình xông pha đô thị, Diệp Hạo bằng tài năng y thuật kinh thế cùng bản lĩnh thông thần, một được bật hack mà đạt được vô số nữ nhân phương tâm, từ đó thành lập hậu cung sống hết một đời tiêu dao như vua chúa tại đô thị.
Còn Tôn Phong thì sao? trong tiểu thuyết là một nhân vật phản diện làm đá lót đường cho Diệp Hạo trang bức đánh mặt đến tiễn đưa kinh nghiệm cho đối phương mạnh lên. Có thể nói Tôn Phong là nhân vật phản diện khổ cực nhất trong quyển tiểu thuyết này, lúc đầu đọc đến kết cục bi thảm khi đắc tội Diệp Hạo, Tôn Phong một trận nhiệt huyết sôi trào bảo quá hay quá tuyệt vời. Nhưng bây giờ, bản thân trở thành chính nhân vật phản diện sắp bị đánh mặt, Tôn Phong cảm thấy vô cùng buồn nôn, trong lòng thầm mắng bản thân lúc đầu tại sao lại đam mê đọc thể loại văn học não tàn thế này cơ chứ.
Có thể nói làm nhân vật phản diện nhưng lại chỉ biết tiễn đưa kinh nghiệm, Tôn Phong cũng không hiểu tại sao mấy lão tác giả lại thiết kế những nhân vật quan nhị đại con ông cháu cha một cái so với một cái đều não tàn.
Trong truyện, Tôn Phong vì theo đuổi nữ chính mà bị Diệp Hạo nhiều lần đánh mặt trang bức, nhưng Tôn Phong càng dồn Diệp Hạo vào chỗ chết, Diệp Hạo trưởng thành càng nhanh chóng. Đến khi đại cục không thể nắm trong tay, Tôn Phong hay thậm chí cả gia tộc ngàn năm lịch sử như Tôn gia ở cuối truyện bị Diệp Hạo trả thù cho không kịp trở tay: Tôn Phi bị người trong nhà làm nội gian cho Diệp Hạo hạ độc chết, Tôn Phàm bị Diệp Hạo đem giết, nữ nhân Tôn Phong theo đuổi bấy lâu rơi vào vòng tay ôm ấp của kẻ thù. Riêng kết cục của Tôn Phong thì thảm hơn chữ thảm: bị âm đến liệt dương, thần trí không thanh tỉnh, sống hết một đời khổ cực trong nhà thương điên bị người của Diệp Hạo trông coi giam giữ.
“Mẹ nó chứ, Diệp Hạo này thật biết chơi, tư vị đó so với bị giết còn khó chịu hơn.”
Tôn Phong âm thầm bĩu môi, ánh mắt vô cùng khó chịu hừ một tiếng.
“Nhưng không lo, từ hôm nay đừng hòng để ông đây khuất phục. Mệnh ta do ta đến quản, bản thân biết rõ nội dung cốt truyện cùng mang hệ thống chẳng lẽ không đấu lại kẻ ăn bám nhờ khí vận gia thân như ngươi sao?”
Lộ ra nụ cười có chút dữ tợn cùng quyết đoán, Tôn Phong nhanh chóng suy nghĩ phương pháp ứng đối.
“Hiện tại cách thời gian Diệp Hạo xuống núi còn ba ngày, tranh thủ ba ngày này phải sắp xếp một đợt hố hắn một hai.”
“Nếu Tôn Hùng gọi điện, nói đến hẳn là trưa mai cô ta chấp hành nhiệm vụ từ nước ngoài trở về đi.”
Trong đầu Tôn Phong hiện lên một bóng người xinh đẹp tuyệt mỹ, anh khí bừng bừng, nụ cười khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Tiểu thuyết nữ chính Nhậm Thiên Tuyết sao, để xem có thể từ ngươi đoạt được bao nhiêu điểm nghịch mệnh.”
Căn cứ vào tin tức từ hệ thống, Tôn Phong biết được điểm nghịch mệnh có được từ việc thay đổi nội dung cốt truyện hoặc đoạt lấy tạo hóa cùng khí vận nhân vật chính hoặc những nhân vật có sức ảnh hưởng đến hắn. Sức ảnh hưởng càng lớn, điểm nghịch mệnh càng nhiều. Tôn Phong cũng rất nhanh muốn đi gặp Nhậm Thiên Tuyết, nhân vật nữ chính khiến cho phản phải quan nhị đại Tôn Phong mê đến thần hồn điên đảo này rốt cuộc có điểm gì nổi bật.
Đăng bởi | LýLạc |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 15 |