Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11: Sự Khởi Đầu Của Một Cuộc Chiến Mới

Tiểu thuyết gốc · 1413 chữ

Vương Huy mở mắt ra, ánh sáng ban ngày rọi vào khuôn mặt anh. Cảm giác ấm áp của mặt trời làm anh cảm thấy như mình vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng dài. Nhưng không, thực tại vẫn đang diễn ra, và cuộc chiến với những sinh vật biến dị vẫn đang chờ đợi anh phía trước.

“Làm sao đây?” Vương Huy tự hỏi, nhìn xung quanh. Anh đã trở lại khu vực rừng rậm, nhưng bây giờ tất cả mọi thứ đều khác. Cảm giác mạnh mẽ mà anh nhận được từ ánh sáng kỳ diệu vẫn còn in dấu trong tâm trí, như một nguồn động lực to lớn.

“Có ai không?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, phá tan sự tĩnh lặng. Đó là Kiên, với gương mặt đầy lo âu, nhưng ánh mắt lại lấp lánh hy vọng khi thấy Vương Huy.

“Làm sao tôi có thể sống sót được?” Vương Huy hỏi, cảm giác hồi hộp dâng trào trong lòng.

“Chúng tôi đã nghĩ rằng anh không còn nữa!” Kiên kêu lên, chạy lại ôm chầm lấy Vương Huy. “Chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy anh.”

“Tôi không thể đi xa như vậy được,” Vương Huy đáp, cười nhẹ. “Nhưng bây giờ, tôi đã có được sức mạnh mới. Chúng ta cần phải làm việc cùng nhau để đánh bại những sinh vật này.”

Nhóm của Vương Huy nhanh chóng tụ tập lại, cảm giác yên bình trở lại khi mọi người đoàn tụ. Linh, Đạt, và những người khác đều nhìn Vương Huy với ánh mắt đầy hy vọng.

“Chúng ta cần một kế hoạch,” Linh nói, sự quyết đoán thể hiện rõ trên gương mặt. “Nếu những sinh vật đó là kết quả của thí nghiệm, chúng ta cần tìm ra cách để đảo ngược điều đó.”

“Đúng vậy,” Vương Huy đồng tình. “Có thể chúng ta nên quay lại tòa nhà thí nghiệm đó. Nếu có thông tin gì đó, có thể sẽ có cách chữa trị hoặc ít nhất là biết được nguồn gốc của chúng.”

“Điều đó có nghĩa là phải đối mặt với nguy hiểm một lần nữa,” Kiên nhấn mạnh.

“Tôi hiểu,” Vương Huy nói. “Nhưng nếu không làm, những sinh vật này sẽ tiếp tục đe dọa sự sống còn của chúng ta. Chúng ta phải hành động.”

Họ bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc hành trình trở lại tòa nhà thí nghiệm. Với những thông tin mà họ đã thu thập được, nhóm quyết định sẽ cẩn thận hơn và chia thành các đội nhỏ để tránh bị phát hiện.

“Chúng ta cần phân chia nhiệm vụ,” Vương Huy nói. “Đội một sẽ tìm kiếm thông tin trong tòa nhà, trong khi đội hai sẽ kiểm tra khu vực xung quanh để đảm bảo không có sinh vật nào đang rình rập.”

“Và tôi sẽ ở lại bảo vệ hậu phương,” Đạt cười nhạt. “Hãy để tôi làm việc này.”

“Không, chúng ta cần bạn trong đội,” Linh phản đối. “Tất cả đều cần phải cùng nhau.”

“Thế nào cũng được, miễn là tất cả đều an toàn,” Đạt nói, vẻ mặt nghiêm túc. “Tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ mọi người.”

Cuộc hành trình trở lại tòa nhà thí nghiệm diễn ra trong im lặng. Mọi người đều chú ý đến từng tiếng động xung quanh. Không ai muốn tái diễn tình huống nguy hiểm mà họ vừa trải qua.

Khi đến nơi, tòa nhà vẫn trông hoang tàn như trước, nhưng giờ đây có cảm giác như nó đã trở thành một phần của họ. Họ đã không chỉ đến đây để khám phá, mà còn để chiến đấu cho sự sống còn của mình.

“Đến nơi rồi,” Vương Huy thì thầm. “Hãy nhớ, chúng ta phải cẩn thận.”

Họ đi vào tòa nhà, từng bước chân vang lên như tiếng gõ nhẹ nhàng. Khi tiến vào phòng thí nghiệm, cảnh tượng trước mắt khiến họ cảm thấy hồi hộp. Những thiết bị khoa học vẫn còn đó, nhưng không có dấu hiệu của bất kỳ sinh vật nào.

“Chúng ta có thể bắt đầu tìm kiếm thông tin,” Kiên nói, bước về phía bảng điều khiển mà Vương Huy đã sử dụng trước đó.

“Nhưng phải nhanh lên,” Linh nói. “Chúng ta không biết khi nào thì bọn chúng sẽ quay lại.”

Họ bắt đầu tìm kiếm những tài liệu, nhưng hầu hết đều bị hư hại. Vương Huy cảm thấy thất vọng. Trong khi mọi người tiếp tục tìm kiếm, anh quyết định quay lại bảng điều khiển.

“Tôi nghĩ mình có thể tìm được thứ gì đó,” Vương Huy nói, bắt đầu điều chỉnh các thiết bị.

“Bạn có chắc chắn không?” Linh hỏi, giọng đầy lo lắng.

“Tôi sẽ cố gắng,” anh trả lời, tay khẽ lướt qua những nút bấm.

Đột nhiên, bảng điều khiển phát ra ánh sáng. Một màn hình hiện lên, hiển thị những dữ liệu kỳ lạ. “Đây là một phần mềm lưu trữ thông tin. Có thể tôi tìm thấy…”

“Vương Huy!” Kiên gọi lớn, làm cho anh giật mình. “Chúng ta cần rời khỏi đây!”

Bên ngoài vang lên những tiếng gầm gừ, như thể những sinh vật đã quay lại.

“Chạy thôi!” Vương Huy la lên, nhưng anh vẫn không quên nhìn vào màn hình.

“Có thông tin về một cách để khôi phục lại linh khí!” anh hét lên. “Chúng ta cần phải tìm thấy nó!”

Họ lao ra khỏi tòa nhà, nhưng đã quá muộn. Một bầy sinh vật biến dị đã xuất hiện, chắn lối thoát của họ. Đoàn người đứng đối mặt với mối đe dọa khủng khiếp.

“Chúng ta không thể chạy!” Kiên gào lên, nắm chặt tay.

“Đúng vậy, chúng ta phải chiến đấu!” Vương Huy đáp, lòng kiên quyết nổi lên.

“Nhưng làm thế nào?” Linh hỏi, sự sợ hãi hiện rõ trên mặt.

“Tôi sẽ dẫn đường,” Vương Huy nói. “Hãy bám sát theo tôi. Chúng ta sẽ không để những sinh vật này đánh bại chúng ta!”

Họ quyết định tạo thành một vòng tròn, sẵn sàng chống lại những sinh vật tấn công. Vương Huy có thể cảm nhận được sức mạnh mà ánh sáng đã cho anh, và giờ đây, anh không chỉ chiến đấu vì bản thân mà còn vì tất cả những người bên cạnh.

“Chuẩn bị nào!” Vương Huy quát. “Chúng ta sẽ chiến đấu để sống sót!”

Khi bầy sinh vật xông vào, Vương Huy cảm nhận được dòng năng lượng từ bàn tay mình. Anh khép mắt lại, tập trung vào sức mạnh mà anh đã tìm thấy. Một làn sóng ánh sáng từ cơ thể anh phát ra, lan tỏa đến những người bên cạnh.

“Làm theo tôi!” anh hét lên, và cùng lúc đó, một sức mạnh lớn lao bao trùm tất cả.

Khi ánh sáng bùng nổ, những sinh vật đột nhiên dừng lại, ánh mắt chúng trở nên hoảng loạn. Nhóm của Vương Huy nắm chặt tay nhau, họ cùng nhau bước lên phía trước, sức mạnh đoàn kết mang lại cho họ một nguồn sức mạnh mới.

“Đi nào!” Vương Huy gầm lên, sức mạnh tỏa ra từ anh như một chiếc khiên bảo vệ cho mọi người. Họ lao vào bầy sinh vật, chiến đấu với tất cả sức mạnh của mình, không chỉ để sống sót mà còn để cứu lấy thế giới đang hấp hối này.

Giữa cuộc chiến khốc liệt, Vương Huy cảm thấy niềm tin của mình đang được khôi phục. Họ không chỉ đang chiến đấu vì sự sống còn, mà còn vì tương lai của nhân loại.

“Chúng ta sẽ không từ bỏ!” anh la lên, tiếng nói vang vọng giữa tiếng gầm gừ của sinh vật.

“Đúng vậy!” mọi người đồng thanh, cảm giác quyết tâm lan tỏa trong lòng.

Khi cuộc chiến diễn ra, họ dần dần cảm nhận được sự thay đổi. Ánh sáng từ Vương Huy càng lúc càng mạnh mẽ hơn, như thể nó đang dẫn dắt họ về một hướng tốt đẹp hơn.

Vương Huy biết rằng cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu. Nhưng anh cũng hiểu rằng họ có thể vượt qua mọi khó khăn, chỉ cần họ đứng bên nhau. Và nếu có ánh sáng trong tâm hồn, thì họ sẽ không bao giờ bị đánh bại.

Bạn đang đọc Tinh Chủ Khôi Phục sáng tác bởi yy15529619
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15529619
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.