Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ Băng

Tiểu thuyết gốc · 699 chữ

“Cô có vẻ thất vọng?” Trần Vũ hỏi trong khi dẫn Hạ Băng đi tới khoang lái. Đó là chỗ “tụ tập” rộng rãi nhất mà có ghế ngồi đàng hoàng trong chiếc R2.

“Tôi không thất vọng mà chỉ buồn thôi!”

“Sao cơ? Cô nói như thể mẹ của tôi vậy! Bà ấy cũng luôn che đậy sự thất vọng của mình bằng một nỗi buồn sâu sắc khi nói về tôi. Nhưng có một sự khác biệt rất lớn giữa việc thất vọng vì không trúng vé số và nỗi buồn, cô biết đấy!?”

Hạ Băng dường như chẳng để vào tai những lời liến thoắng giải thích về sự khác biệt giữa sự thất vọng và nỗi buồn của Trần Vũ. Cô lẳng lặng đi theo sau hắn. Sau khi bước vào trong khoang lái của R2, cô nhìn ngó xung quanh, thở dài và nói rằng: “Tôi rất thông cảm với mẹ của anh…”

Dù là Trần Vũ thì khi nghe lời này cũng không khỏi phải nhìn nhận lại bản thân. Hắn bắt chước Hạ Băng nhìn quanh khoang lái một lượt. Hơi bẩn, hơi lộn xộn một chút. Cái thùng rác để cạnh ghế lái thì đã đầy nhóc và trên nắp thùng có một mẩu giấy. Ngoài những cái đó ra thì mọi thứ đều ổn cả!

“Cái... cái ghế đó khá sạch. Cô hãy ngồi xuống và tôi sẽ đi rót cho mỗi người chúng ta một cốc nước!”

Hạ Băng nhận cốc nước lọc từ tay Trần Vũ, cẩn thận kiểm tra xem cái cốc có dính vật gì dơ dáy không. Rồi cô nhấp một ngụm và để cái cốc sang một bên.

Từng cử chỉ của cô đều có một cái gì đó rất quý phái, rất khó diễn tả thành lời.

“Có chuyện gì sao?”

“Không, chẳng có chuyện gì cả... “ Trần Vũ bối rối cười. “Chỉ là, tôi đang tự hỏi một cô gái, ừm, một cô gái như cô thì sao lại gia nhập vào quân ngũ chứ?”

“Tôi hiểu ý anh. Tôi là một cô gái xinh đẹp như thế này cơ mà…” Hạ Băng nói những lời này mà mí mắt không rung lấy một cái. “Nhưng tôi không chỉ xinh đẹp mà tôi còn rất tài năng nữa. Tôi đỗ vào trường sĩ quan với thang điểm tuyệt đối, và tôi nghĩ sẽ thật lãng phí nếu mình không thử cố gắng hơn nữa.”

“...”

“Thật là trùng hợp là tôi cũng thế!”

Hạ Băng nghi hoặc nhìn Trần Vũ.

“...Tôi cũng đỗ vào trường sĩ quan với thang điểm tuyệt đối!”

“Như vậy ư? Tôi ngạc nhiên đấy. Không phải vì tôi không tin anh đâu. Tôi đã đọc tư liệu về anh, chỉ là ấn tượng khi mới gặp thì mãnh liệt quá, khiến tôi quên khuấy đi mất.”

“...”

“Tôi vẫn nghĩ là tôi đẹp trai.” Chẳng hiểu sao mà Trần Vũ lại nói như vậy.

“Tôi thì không nghĩ vậy. Và một cách logic mà nói, nhận xét của tôi thì khách quan và chuẩn xác hơn.”

Trần Vũ cảm thấy nếu tiếp tục trò chuyện với Hạ Băng về những vấn đề cá nhân thêm nữa, lòng tự tin mà hắn gầy dựng hơn hai mươi năm qua có thể sẽ tan nát chẳng còn một mảnh. Vậy là, hắn quyết định đi vào chuyện chính.

“Về nhiệm vụ HP001, về phía tôi thì không có vấn đề gì cả, còn cô thì sao?”

Thật lòng mà nói, cho tới trước khi gặp Hạ Băng, Trần Vũ cũng đã nghĩ tới việc cố ý phá hỏng nhiệm vụ mới này. Cái gì mà đoái công chuộc tội chứ? Nếu đối tác của hắn không chịu hợp tác, vậy thì là lỗi của người ta chứ chẳng phải của hắn.

Cách để khiến Hạ Băng ghét mình Trần Vũ thực ra cũng đã nghĩ ra được một mớ. Nhưng lúc này, hắn không muốn thực hiện chúng nữa. Tương phản, ẩn sâu trong nội tâm của hắn, hắn hơi kì vọng Hạ Băng sẽ đồng ý.

“Tôi cũng không có vấn đề gì cả.” Hạ Băng nói.

Bạn đang đọc Tinh Giáp Giả sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.