Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự Mình Ra Tay

Tiểu thuyết gốc · 1443 chữ

Nam tử sáo trúc nuốt viên đan dược, một lát sau mới bình ổn lại nhịp thở, trên trán hắn vẫn còn rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Mới vừa rồi, nam nhân trước mặt này chỉ đứng một chỗ, rõ ràng...rõ ràng là không chuyển động, không biết hắn đã bị hạ độc từ lúc nào...

"Haha, ngươi đang nghĩ xem không biết mình bị hạ độc từ khi nào chứ gì ?" – Một giọng nói lanh lảnh vang lên

Minh Ca cười cười đi đến bên Dực Phàm, hếch mũi kiêu ngạo: "Thế nào Phong ca, có phải kỹ thuật của muội đã tiến bộ rất nhiều rồi không ?"

/Keng/

Một tiếng va chạm vang lên, Dực Phàm kéo cô nhảy qua một bên, nhìn nam tử sáo trúc đang từ từ đứng lên, sát khí toát ra nồng đậm, khóe môi hắn ta câu nhẹ lên thành một đường cong:

– Ngu xuẩn, ta sẽ không sơ ý như vừa rồi nữa đâu. Quỷ Nhân sao, ta mong được thỉnh giáo ngươi lâu lắm rồi.

Dực Phàm khẽ thở dài một tiếng, hắn quay sang nhìn Minh Ca: "Tập trung vào một chút, suýt thì bị chém rồi đấy"

Nam tử sáo trúc thấy hai người kia không để ý đến mình, chịu nhục nhã như vậy, hắn ta sao có thể để yên cho bọn họ, vừa hay hắn cũng muốn thử một chút, Quỷ Nhân này, rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.

Thân ảnh hắn ta lao đến như một bóng đen, từ trong ống sáo phóng ra vô số ám khí bay về phía Dực Phàm, hai người nhanh nhẹn bay lên, tránh ám khí.

Nam tử sáo trúc không dừng lại, hắn ta lại lao về phía Dực Phàm, trên miệng lẩm bẩm niệm chú. Dực Phàm khẽ nhíu mày, trong chốc lát cả người hắn bị khóa chặt trên không trung, không cách nào cử động.

Trên không trung, xung quanh hai người được vây quanh bởi tầng tầng lớp lớp những bùa phép màu vàng, tạo thành một kết giới.

"Quỷ Nhân, ngươi cũng chỉ có mấy trò mèo như vậy sao ?" – Nam tử sáo trúc mỉm cười, hắn ta đi đến bên cạnh Dực Phàm bị trói trên thành kết giới đã sớm không cử động được – "Quỷ Nhân danh tiếng lẫy lừng, chẳng phải cũng rơi vào tay ta hay sao ?"

Dực Phàm không nói gì, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn hắn, khóe môi câu lên một nụ cười khinh miệt.

Nam tử sáo trúc thu lại một màn này vào trong mắt, gương mặt hắn ta thoáng trở nên âm lãnh, hắn ta rút thanh kiếm bên hông ra, đâm thẳng vào tim Dực Phàm, mà người bị đâm kia vẫn rất bình thản, nụ cười khinh miệt trên khóe môi lại càng sâu.

Từng nhát kiếm đâm liên tiếp vào lồng ngực Dực Phàm, xoáy sâu vào tim hắn, cuối cùng hắn bật cười thành tiếng. Nam tử sáo trúc nhìn người trước mặt, lửa giận trong lòng nổi lên, hắn ta miết chặt lấy cằm của Dực Phàm, gằn từng tiếng:

– Có lẽ mấy cái này không lay động được Quỷ Nhân ngươi, nhưng tiếp sau đây, ngươi sẽ phải cầu xin ta.

Chỉ thấy miệng của nam tử sáo trúc lại lẩm bẩm niệm chú, vô số những tia sáng nhỏ từ trong người hắn ta bay ra, nhìn kĩ sẽ thấy đó là những con bọ cạp nhỏ, chúng từ từ bám vào cơ thể Dực Phàm, chui vào trong những vết thương, điên cuồng gặm nhấm tận sâu bên trong cơ thể.

Dực Phàm phụt ra một ngụm máu, nhặt mặt lại, nam tử sáo trúc thấy một màn này thì cười vang lên, hắn ta dùng nội lực bên trong điều khiển những con bọ cạp, không ngừng cắn nuốt cơ thể Dực Phàm, trên tay nam nhân lúc này đã thủng ra một lỗ, máu chảy đầm đìa.


"Phong ca ca, đến lúc giết hắn rồi đấy, ta cũng không nhìn nổi huynh bị đánh như vậy nữa rồi"

Diệp Minh Ca nằm dài trên bãi cỏ, trong miệng nhai chóp chép, hai hàng lông mày nhíu chặt lại nhìn một màn diễn ra trên không trung.

"Được. Triệu Hồn Sa Mạc là tuyệt kĩ của tên này, một khi sử dụng, hắn sẽ không thể phòng bị khi bị tấn công, vì thế nên hắn mới tạo ra trận pháp bảo vệ kia để ngăn chặn mọi tấn công từ bên ngoài" Một giọng nói vang lên ở bên cạnh cô

Minh Ca quay đầu nhìn nam tử đang nằm chống tay bên cạnh mình, ánh trăng chiếu xuống chiếc mặt nạ của hắn làm nó sáng chói lên, đôi môi mỏng khẽ mở, gương mặt thản nhiên nhìn một màn trên không trung.

"Vậy Phong ca, huynh phá được không ?"

"Muội nghĩ ta là ai chứ ?" – Nụ cười của Dực Phàm có chút kiêu ngạo nhìn Minh Ca – "Ta phá trận pháp, muội lao vào một kiếm đâm chết hắn. Chúng ta đành phải tự ra tay giết Ám La vậy, tên này làm mất rất nhiều thời gian của ta rồi"

Nam tử sáo trúc đáng thương vẫn đang vui sướng bên trong trận pháp, không mảy may biết đến những chuyện đang xảy ra.

Một chấn động lớn vang lên, không gian xung quanh hắn ta nổ tung, nam tử sáo trúc sững sờ nhìn chung quanh, hắn không kịp phòng bị, từ trong làn khói, một thân ảnh áo đỏ vọt đến, lưỡi kém sắc bén chém thẳng vào người hắn, máu tươi bắn ra.

"Không...không thể...sao ngươi phá được trận pháp của ta ?" – Nam tử sáo trúc bị đánh văng xuống chân núi, hắn ta kinh hãi nhìn Minh Ca, hắn ta đã dò xét qua sức mạnh khi người này đấu với Diêu Liễm, căn bản không thể phá được trận pháp của hắn...

"Hạ màn được rồi" – Giọng nói lạnh lùng của Dực Phàm vang lên phía sau hắn ta, nam tử sáo trúc sợ hãi quay đầu, thân ảnh cao lớn đứng dưới ánh trăng, ánh mắt thanh lãnh nhìn thẳng vào hắn ta...không thể...vậy người phía trên là...

Lúc này nam tử sáo trúc nhìn lên phía trên, đập và mắt hắn là Diêu Liễm cả người đầy máu, bị hắn hành hạ cho người không ra người quỷ không ra quỷ.

"Xem ra ngươi đã quên mất" – Dực Phàm kề kiếm lên cổ hắn, khóe môi khẽ cong lên – "Ta là Quỷ Nhân"

Nam tử sáo trúc sợ hãi run rẩy, hắn ta biết rằng lần này thật sự hắn ta sẽ chết...nếu như từ đầu hắn đồng ý ám sát thiếu chủ, nếu như hắn không muốn khiêu chiến với Quỷ Nhân, hắn đã hoàn toàn quên mất...Quỷ Nhân giỏi nhất là tạo ra ảo ảnh, hoàn toàn điều khiển mê hoặc tâm trí ngươi...

Xẹt một tiếng, máu tươi văng lên, nam tử sáo trúc gục xuống tại chỗ, không còn một hơi thở.

"Thiếu chủ cứ để các huynh đệ Thiên Cửu tháp xử lý đi" – Dực Phàm lau kiếm, nhặt sáo trúc của nam tử kia lên, nhìn ngắm một chút – "Không tồi, Minh Ca, muội mang về tháp, điều chỉnh lại một chút có thể dùng, là thứ đồ tốt"

Minh Ca nhận lấy sáo trúc, nhìn Dực Phàm cười rạng lên:

– Phong ca ca, đây là thứ đồ đầu tiên huynh cho muội, tuy là tùy tiện nhặt, nhưng muội sẽ mang về cung phụng nó, không nỡ dùng đâu.

Dực Phàm: "..." Thần kinh..

Dực Phàm nhìn sắc trời đã hửng sáng, quay đầu nói với Minh Ca: "Ta phải đi Thanh Ô Trấn một chuyến, muội mau trở về đi"

"Huynh đi gặp cái cô nương áo trắng người tình trong mộng đã cứu huynh mười năm trước chứ gì ? Còn lâu muội mới về, sao muội có thể để nam nhân của mình ở một mình với người ta chứ, huynh sẽ bị cưỡng hiếp đó Phong ca ca"

Dực Phàm: "..."

Thứ nhất, Liễu Diệp không phải người tình trong mộng của hắn.

Thứ hai, hắn không phải nam nhân của con nhóc Diệp Minh Ca này.

Thứ ba, Liễu Diệp sẽ không cưỡng hiếp hắn, hắn cũng sẽ không bị ai cưỡng hiếp!!

Tất cả những việc này được Dực Phàm gói gọn trong một cái thở dài: "Tùy muội"

Bạn đang đọc Tình Yêu Của Ma Quân sáng tác bởi demokun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi demokun
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.