Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kéo áo

Phiên bản Dịch · 4529 chữ

Cô thiệt tình thật lòng muốn sửa, đẩy nhanh tiến độ chán ghét của hắn, sau đó nhổ mũi tên đáng khinh gây si mê kia đi.

Persephone dùng thái độ chân thành nói câu nói cần chịu trách nhiệm kia. Dù sao thay đổi bản thân, khiến chính mình trở nên người gặp người ghét cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Nhưng câu nói của cô cũng không nhận được câu trả lời nào của người bị hại còn lại, bên tai cô chỉ truyền đến thanh âm sột soạt của tấm da dê trên bàn hội nghị sau lưng, tiếng lạch cạch của ngọn đèn đồng cũ, tạp âm cẩn thận xử lý công việc của ba vị Phán Quan.

Những tiếng động li ti như con kiến chuyển nhà kia làm nổi lên không khí yên lặng như chết đuối trên bàn cơm.

Hades ngồi đối diện cô không thể hiện cảm xúc gì, hắn chỉ im lặng nhìn cô chăm chú.

Đối phương trầm lặng như bức tượng đá tinh xảo, ánh lửa như rắn lập lòe bên sườn mặt lại bò lên cúc áo trên đầu vai, hoa văn xoáy trên cúc áo vàng dường như lóe ánh sáng trắng trong bóng đêm.

Persephone cảm thấy trạng thái này của đối phương khiến người sợ hãi đến cuống cuồng, vốn chẳng phải người nhưng lại khoác lớp da như loài người thật dễ dàng khiến loài người sinh ra cảm giác khủng bố.

Càng đẹp trai càng dọa người.

Cô liếc mắt nhìn chùm nho đỏ tím ánh nước trong veo, lại nhìn thoáng qua ly sữa tươi trên bàn, trong không khí tràn ngập mùi hương của thức ăn, ánh mắt chịu đủ kinh sợ rốt cuộc được tẩy rửa.

Sau đó Persephone cô gắng mở to mắt nhìn đôi mắt đen tối đến mức không giống người kia của Hades, áp chế cảm giác khủng hoảng như đang xem phim kinh dị, cố gắng điều chỉnh biểu tình của bản thân sao cho thành khẩn nhất, trái lương tâm nói ra tư tưởng cặn bã thời phong kiến.

"Phải môn đăng hộ đối!"

Hades vẫn thờ ơ nhìn cô như trước, sắc mặt lạnh lùng ngưng đọng như một bức tranh tả tĩnh vật, thứ duy nhất có sắc thái trên người hắn là trang sức vàng và y phục ửng đỏ.

Persephone cảm nhận thấy dường như có một luồng áp lực vô hình đang xoay vần trên đỉnh đầu cô, ánh mắt cô di chuyển xuống dưới, nhìn về phía hầu kết của đối phương, cố gắng nhớ lại ba mươi sáu bí quyết khi diễn thuyết, xem đối phương như củ cải trắng, thanh âm cô vẫn nhiệt tình như cũ.

"Người và Thần nào có xứng đôi!"

Persephone hận bản thân không mọc thêm cái miệng của bà mối để cho có thể nói tự nhiên chuyện ma quỷ như thế này, cô vội vàng kéo kéo da mặt mình, lớp da mặt vốn không hề quen thuộc kia suýt chút nữa bị cô kéo đau.

"Ngài nhìn tôi vừa nghèo vừa lùn này, tuy rằng bây giờ tuổi còn nhỏ, nhưng chỉ cần qua vài thập niên ngắn ngủi nữa thôi - ..."

Cô vươn ngón trỏ và ngón cái, đại khái xem như đơn vị đo lường, dùng động tác này nói cho hắn biết thời gian vốn ngắn ngủi như thế nào.

"- một quãng thời gian đối với ngài mà nói thì chỉ giống như chớp mắt vài lần mà thôi – mà tôi thì đã già như quả quít héo rồi, hôn một cái sẽ thấy răng rơi tán loạn, ôm một cái sẽ bởi vì xương giòn mà trật eo, mà thân vĩnh sinh bất lão như ngài lại bởi vì mũi tên của Thần Ái Tình phải bất đắc dĩ sinh ra ảo giác tình yêu đối với tôi, điều này có phải thật bi thảm hay không?"

Persephone xem như sợ rồi, nếu như ngày hôm qua Hades vẫn còn suy nghĩ muốn rút tên thì hôm nay hắn đã hoàn toàn bị mũi tên điều khiển, ánh mắt hắn nhìn cô không giống lúc trước nữa.

Cách hắn gọi tên cô, khát vọng mờ ám chạm vào người cô, dáng vẻ suýt chút nữa không khống chế được vừa rồi đều nói lên trình độ trúng độc hoàn toàn không cùng cấp với ngày hôm qua. Cô sợ rằng nếu như không cố gắng nhanh chóng kéo tên ra thì Hades liền hoàn toàn bị mũi tên chết tiệt kia thần phục, đến lúc đó cô dù có chạy cũng chẳng còn nơi nào chạy.

Persephone nói xong nhịn không được mà vươn tay đè lên tấm thảm lông đen trên người, lớp vải dệt mềm mại âm ấm phủ trên làn da nhưng không áp nổi nhịp tim đập kịch liệt.

Có một run rẩy rất nhỏ như một tia lửa sôi sục xuất hiện trong lòng bàn tay Hades.

Xúc cảm mềm mại từ làn da cùng tiếng tim đập của nàng dưới tấm thảm lông kia như rễ hoa độc, cắm sâu sinh trưởng vào máu thịt hắn, kéo theo đau đớn và ý nóng.

Tư thế ngồi của Hades càng thêm cứng ngắc, tâm trạng nôn nóng khiến hắn nhịn không được mà mở miệng, thanh âm khàn khàn mang theo hướng dẫn ác ý.

"Người và Thần không xứng đôi, vậy còn Thần và Thần thì sao?"

Persephone cố gắng lâu như thế, cuối cũng cũng nhìn thấy đối phương rốt cuộc nhớ ra phải phối hợp, cô lập tức gật đầu, lại lo lắng chỉ gật đầu thì không đủ, lập tức hóa thân thành kẻ tâng bốc.

"Vẻ bề ngoài của ngài rất ... uy vũ cường tráng."

Ánh mắt của cô nhịn không được mà từ mặt hắn di chuyển dần xuống dưới, nhìn áo choàng sương đen lỏng lẻo choàng trên vai trái hắn, cổ áo trong rộng mở, để lộ phần cổ mượt mà với đường cong rắn chắc, đi xuống dưới nữa là cơ thể nam tính nhưng tràn đầy mĩ cảm, phát tán hormone mãnh liệt dưới ánh lửa.

Persephone nhịn không được mà thấp giọng nói thầm: "Thật cường tráng, khụ khụ ..." Cô lập tức lập lờ cho qua, tiếp tục nói: "Ngài rất giàu có, lại đẹp trai như ..."

Câu "mạo tựa Phan An" thì dịch như thế nào giờ?

(Phan An (247-300), vốn tên là Phan Nhạc, tự An Nhơn, người Trung Mưu, Huỳnh Dương, Trung Quốc là một nhà văn thời Tây Tấn. Nhờ nhan sắc lấn át cả phái đẹp, Phan An được ngợi ca là đệ nhất mỹ nam thời cổ đại.Thậm chí người Trung Hoa còn có câu “Mạo tựa như Phan An” để chỉ những người rất đẹp trai.)

Persephone hận không thể gỡ đầu mình xuống, lắc lắc một hồi rồi đổ ra tất cả câu từ ca ngợi, ném thẳng vào mặt Hades. Bởi vì chướng ngại vật bất đồng ngôn ngữ này, khiến rất nhiều thành ngữ như "ngọc thụ lâm phong", "khí vũ bất phàm" đều không có chỗ áp dụng.

Cuối cùng do hiểu biết từ vựng thiếu thốn nên cô chỉ có thể có lệ nói: "Đẹp, đẹp vô cùng! Người xứng đôi nhất với ngài khẳng định phải là nữ Thần xinh đẹp nhất, dẫm lên mây bảy màu, dẫn theo đầy xe đồ cưới đi đến giường ngài."

Ngôn ngữ khó đọc này khiến cô đã thất học đến mức ngay cả khen người đều phải dùng những từ như quấy rối mà trước đây đối phương đã nói qua.

Bàn tay Hades dần dần nắm chặt, ngữ khí mất khống chế vội vàng xao động: "Nàng ấy hẳn đã quên điều khiển mây mù như thế nào, nhưng nếu nàng thích sương mây mang màu sắc rực rỡ thì thật ra có thể bẻ cánh Iris xuống để nhuộm màu mây."

(Iris: là nữ thần của cầu vồng, cũng là người đưa tin cho các vị thần Olympus cùng với Hermes. Cô cũng được biết đến như một trong những nữ thần của biển và bầu trời.)

Iris là ai cơ? Bẻ cánh?

Persephone cố gắng xem nhẹ chi tiết tàn nhẫn trong câu trả lời của đối phương, thả nhẹ hơi thở, làm dịu ngữ điệu, cổ vũ nói: "Ngài có nữ Thần trong lòng, hãy vì nàng mà trở thành người hùng!"

Trong phim bom tấn Hollywood nơi nơi đều là thần, là siêu nhân, là anh hùng gì gì đấy, cho nên hẳn là vị Thần Hy Lạp này hiểu được nghĩa của từ người hùng.

Âm thanh của nàng như ánh rạng đông nơi chân trời, đựng đầy sắc thái không thuộc về Địa Phủ u ám, quấy loạn rối tinh rối mù khát khao và quy định trong đầu Hades.

Người đàn ông cao lớn ấy đột nhiên đứng phắt dậy, hóa thành luồng sương dày lướt xuyên qua bàn gỗ trước khi Persephone kịp phản ứng.

Bình sữa tươi trên bàn lập tức bị ô nhiễm thành chất kịch độc khi vừa mới bị sương đen lướt qua, chùm nho tươi mọng đẫm sương cũng nhanh chóng hư thối theo, tản ra mùi hư tanh tưởi, lát bánh mì khô quắt như bị để quên mấy tháng trời, mọc đầy nấm mốc xanh.

Persephone chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình được tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình thực phẩm mục rữa như thế, tựa như đang xem một đoạn video ngắn tua nhanh vậy.

Mà khi mùi hư thối mới vừa bay đến mũi, Hades đã đứng bên cạnh cô từ bao giờ rồi. Tay hắn đặt trên bả vai cô, nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua lớp áo choàng ngưng tụ từ sương đen, gây áp bách nặng nề lên làn da mỏng manh của người thiếu nữ dưới lòng bàn tay hắn.

Persephone nhìn thức ăn hư thối đầy bàn, nét mặt cố gắng thể hiện sự kiên cường suýt chút nữa vỡ tan, nỗi sợ hãi đối với người đàn ông đứng bên cạnh cô kia giống như nỗi sợ khi đối mặt với gấu chó trong chiếc lồng mở toang.

Cho dù "con gấu" này hiện tại vẫn còn không gây tổn thương cho cô nhưng bản năng cầu sinh dưới cương vị là người bình thường vẫn chiếm phần hơn, trong cái nhìn nghi hoặc của cô trộn lẫn cảm xúc sợ hãi run rẩy.

"Hades?"

Thanh âm gọi tên này rốt cuộc khiến cho "bàn tay gấu" trên vai cô kia nhúc nhích một chút. Cô nhận thấy ngón tay thon dài của đối phương khẽ vuốt ve phần sau cổ cô, có một lọn tóc xoăn rũ xuống trong lòng bàn tay nóng bỏng của hắn.

Hành động vuốt ve sau cổ này giống như vuốt mèo vậy, thân mật đến mức khiến Persephone ngừng thở, sau đó cô nghe thấy thanh âm của Hades mang theo quy luật xa lạ nào đó, tựa hồ đang cảm thán điều gì.

Lỗ tai Persephone nghe thấy mang máng những từ vựng du dương như ngâm xướng, ngạc nhiên rằng trí não cô vậy mà có thể phiên dịch đại khái, như là ... Đã quên gì đó?

Hades nhận ra cơ thể nàng không hề thoải mái với tiếp xúc của hắn, ngón tay hắn cứng đờ một lúc, vừa muốn đè nén xuống khát vọng chạm vào nàng thì đột nhiên có một lá chồi non mang theo hơi thở linh hồn tươi mát dịu mềm to gan nhú đầu lên từ mái tóc nàng, khẽ hôn lên lòng bàn tay hắn.

Lớp sương đen an tĩnh khoác trên vai hắn bị sức sống tươi đẹp kia lôi cuốn, dẫn đến kích thích phát cuồng rơi xuống đất, tràn lan không một tiếng động như bụi gai, hận mình không thể hóa thành con rắn động dục kia cùng nàng giao triền.

Hades bị mê hoặc nhưng cơn đau bén nhọn nơi ngực đã kéo lý trí hắn quay về. Đôi mắt hắn xuyên thấu qua cơ thể nàng, nhìn về Thần hồn quen thuộc ẩn sâu kia, chậm chạp cất tiếng:

"Dễ dàng nhận ra Thần lực may mắn chưa từng thiên vị ta, nếu nữ Thần năm ấy nguyện ý nắm lấy tay ta lúc ta "sinh ra" thì có lẽ ta đã theo nàng trồng trọt trên mặt đất rồi."

Nét mặt Persephone ngây ngốc nhìn sương đen quẩn quanh bên chân, nó dường như mọc ra dây leo và chỉ trong chớp mắt đã hóa lớn rất nhiều. Có vài luồng sương đen leo lên hai chân cô, khiến cô phải ngồi yên trên ghế lắng nghe chủ nhân của cái chết tâm sự.

"Nữ Thần mùa màng sẽ diễn tấu đàn tranh và tiêu sáo vì nàng, ban ngày và bóng đêm sẽ thay nhau trổ bông vì nàng, tay ta sẽ là nôi đưa, ngày đêm dùng Thần lực bảo vệ nàng, có lẽ nàng sẽ thích một người hùng như thế."

Ngón tay hắn vuốt ve sau cần cổ nàng, dây cột tóc vàng của nàng lây dính sương mù trên tay hắn lập tức bừng nở từng chùm cúc họa mi, xõa tung trên xương quai xanh nàng.

Đóa hoa kia giống như cũng rơi xuống đôi môi khô ráo của Hades, hắn ngừng thở, Thần lực dường như cũng mất khống chế.

Sương đen hóa thành roi đánh lên những bức bích họa trên tường, những cuộn sách lộp bộp rơi xuống đất, trên chồng chồng bản phiến ghi chép tư liệu dần xuất hiện vết nứt như mạng nhện.

Persephone hận bản thân mình không thể biến thành bức tượng điêu khắc để miễn cho đôi chân đỡ run, tránh cho chiếc roi sương đang quất trên tường kia thuận tay tăng thêm chút lực, quấn nát chân cô luôn.

Lớp sương đang quấn trên chân cô dường như nhận thấy cô đang sợ hãi nên lập tức thả lỏng đôi phần.

Hades trầm mặc nhìn bộ dáng sợ hãi không có tiền đồ của người trước mặt một lúc mới lạnh lùng trào phúng: "Mà hiện giờ cho dù ta có muốn trở thành anh hùng của nàng đi nữa thì nàng cũng sẽ không ở lại nơi Địa Phủ u ám này."

Persephone thật không biết Hades nhớ mãi không quên vị nữ Thần vứt bỏ hắn kia nhiều đến mức nào, câu nói nào cũng không thể không nhắc đến người ta, nhưng khi nhắc đến lại khiến cảm xúc bùng nổ. Cô muốn làm như đui mù mà nói năng lung tung rằng đối phương rất khao khát ngài trở thành người hùng của nàng, rồi mau chóng theo đuổi con đường si tình của mình đi ... bla...bla.

Nhưng đáng tiếc những lời này do bị áp lực tâm lý áp bách cho nên không thể ra khỏi miệng, hơn nữa ... ngữ khí của Hades rất ... bi thương.

Mỗi một câu nói chỉ "nữ Thần" kia đều đau khổ đến như nhai Hoàng Liên.

(Hoàng Liên: là một vị thuốc trong Đông Y, người Trung có câu "đắng như Hoàng Liên".)

Hắn càng đè nặng cảm xúc càng khiến người khác nhận ra nỗi đau đớn nhớ thương cầu mà không được sau khi bị bỏ rơi, cuối cùng cố chấp hắc hóa còn không bỏ xuống được lòng tự trọng, chỉ có thể vừa oán hận vừa nhớ nhung nữ Thần đã ruồng bỏ hắn kia.

Quả thật là chuyện bi thảm của kẻ si tình.

Nếu như cô bất cẩn giật dây thất bại, kích thích nỗi đau bị người hắn yêu say đắm ruồng rẫy thì không chỉ gãy chân, mà ngay cả ngón tay đang vuốt ve sau cổ cô kia chỉ cần "crac" một tiếng, cổ gãy làm đôi cũng không phải không thể.

Có khi bóp chết kẻ phiền phức là cô xong thì mũi tên kia cũng mất tác dụng, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.

Persephone nhịn không được mà cúi đầu, muốn cách ngón tay hắn ra xa một chút. Hành động này của cô lại kéo căng những sợi tóc bị hắn cuốn quanh ngón tay. Cơn đau nhói chợt đến khiến cô theo phản xạ mà vươn tay ra sau, tay mới vừa nâng lên nhưng chợt nhớ ra sẽ chạm phải tay Hades nên lập tức ngừng lại.

Hành động chần chờ mờ ám này lập tức xé toác bề ngoài bình tĩnh giả tạo của cô, để lộ từng địa phương trên người cô đều kháng cự hắn.

Nét mặt Hades càng thêm lạnh lùng, tất cả sương đen phát rồ cũng dường như ứ đọng. Cuối cùng tay hắn rời khỏi da cô, thả xuống lọn tóc cô, cũng bóp nát tất cả nụ hoa nở rộ trong lòng bàn tay hắn.

Sương đen lại quay về làm lớp áo choàng rộng thùng thình trên người hắn, Hades tiện tay kéo vạt áo, xoay người bước đi.

Persephone nhìn chằm chằm thức ăn ôi thiu trên bàn, cắn chặt răng, rốt cuộc đứng phắt dậy, liều lĩnh vươn tay kéo áo choàng sương mù trên người hắn.

Một bàn chân của người đàn ông đang đi về phía trước vừa mới nâng lên chưa kịp chạm đất đã cứng lại, hắn như một con vật lông xù nào đó bị người nắm nhược điểm, muốn dựng lông nhưng không có lông mao mà dựng.

Persephone càng thêm căng thẳng, bàn tay kéo áo choàng càng thêm chặt.

Giải quyết sự tình không thể mơ hồ như thế, rút tên hay không rút tên, chán ghét hay không chán ghét cô phải nói cho rõ ràng, lỡ như ngày mai cô vừa mới mở mắt thì Hades đã biến thành Ted Bundy thứ hai thì làm sao giờ.

(Ted Bundy hay Theodore Robert Bundy: là một kẻ giết người hàng loạt người Mỹ, đã bắt cóc, hãm hiếp và sát hại nhiều phụ nữ cũng như trẻ em gái trong giai đoạn những năm 1970 thậm chí trước đó nữa.)

Cô không thể đánh cược nổi khả năng này.

"Hades, ngài ... "

Còn chưa nói xong, Persephone nhìn thấy Hades lạnh lùng nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt sắc bén đáng sợ.

Cô càng sợ, ngón tay càng thêm nắm chặt, sau đó vậy mà cô phát hiện có gân xanh hiện lên trên vầng trán xinh đẹp của vị ác Thần trước mắt này.

Sương đen choàng sau lưng Hades giống như làn da thứ hai của hắn, mà bây giờ móng tay nàng cào lên da thịt hắn, từng cảm giác đau nhói nhỏ bé gợi lên cơn khoái cảm cực đoan, cào ra cả ham muốn tấn công hung hãn.

Chân hắn chậm rãi rơi xuống đất, thân thể căng chặt áp lực khát vọng bùng nổ, vừa định xoay người ăn sạch nàng luôn thì đột nhiên nhận thấy cơ thể nàng lại sáp thêm một bước, thân thể mềm mại ấy dán lên sương đen như một vòng ôm dịu dàng ngốc nghếch, trói buộc tất cả động tác của hắn.

Nàng dường như muốn tiếp cận hắn, mũi chân khiễng cao giúp đôi mắt đối diện mắt hắn, trong đôi mắt như nắng là ánh sáng ôn hòa, nàng hỏi: "Hades, ngài không đau sao?"

Hades kinh ngạc nhìn nàng, cảm xúc nôn nóng gào thét khắp người đột nhiên biến mất, mãnh thú trong lòng nhanh chóng phục tùng dưới một câu hỏi lo lắng đơn giản của người thiếu nữ.

Persephone cảm thấy đôi mắt của đối phương ngây ra, tốt quá, ngẩn người tốt hơn trừng cô nhiều.

Cô không ngừng cố gắng: "Cho dù là Thần thì cũng cảm thấy đau phải không?"

Nếu như "bạch nguyệt quang" không đủ trở thành quyết tâm rút mũi tên của hắn, vậy thì dùng ích lợi của bản thân hắn để lừa dối, à không, dùng tăng mạnh cảm giác hiểm nguy của hắn.

Biểu cảm lãnh khốc trên mặt Hades thoáng buông lỏng.

Persephone kích động: "Vậy rút tên thôi, tim của ngài đâu phải giá trưng bày vũ khí đâu, nào là tên, nào là đoản kiếm, đương nhiên rất đau a."

Bất cứ người nào mà bị đâm cả hai thứ vũ khí kia lên ngực thì đã chết từ lâu rồi, cũng chỉ có Thần mới có thể tùy hứng như thế.

Biểu tình trên mặt Hades lại đông cứng, hắn đột nhiên vươn tay kéo tấm áo choàng đen trong tay cô.

Persephone theo phản xạ nắm chặt lại, chợt nghe thấy tiếng người đàn ông ấy hít mạnh, cô vừa mới kịp nghi hoặc, thì đã thấy tấm vải đen trong tay hóa thành sương mù tiêu tán trong không khí.

Sương mù trốn từ tay cô ra lại quay về thành áo choàng trên người Hades, đong đầy thơm mềm từ đầu ngón tay thiếu nữ.

Người ấy lùi vài bước, trên gương mặt tái nhợt không có bất cứ cảm xúc nào, chỉ có tử khí yên tĩnh.

Sau khi yên lặng một hồi, hắn mới như áp xuống tất cả cảm xúc, thanh âm vang lên bình tĩnh mà kiềm chế: "Ta thích tất cả mọi người giữ vững quy củ của mình, an tĩnh không ồn ào, đừng bao giờ vọng tưởng dùng hành vi ngu xuẩn khiêu khích quyền uy của ta."

Câu nói này là đang cảnh cáo cô tốt nhất nên ngậm miệng, không được kéo áo hắn hay sao?

Persephone xúc động, cô lập tức gắng ghi nhớ những lưu ý khiến hắn chán ghét mình: không tuân thủ quy củ, ồn chết hắn rồi mỗi ngày gây sự khiêu khích hắn.

... Cảm giác nếu cô thật sự làm thế thì có khi tên còn chưa kịp nhổ đã bị hắn đá chết, nhưng may là vẫn còn Lời Thề.

Persephone dùng Lời Thề hư vô mờ mịt kia cổ vũ thêm sức chiến đấu cho bản thân, bằng không cô sợ rằng mình chỉ cần lùi một bước thôi là thành con ốc sên mặc người sâu xé, da giòn thịt mềm, một giẫm liền nát.

Dù sao chuyện này không thể nào càng nát bấy hơn, nếu như cô không dùng tất cả khả năng để đối mặt thì ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng không còn.

Sau khi Persephone tự tăng thêm dũng khí cho mình xong liền nhìn thấy Hades lại lưu loát xoay người, chân giẫm lên những cuộn giấy da dê và giấy cói nằm la liệt trên mặt đất, đi về hướng ba vị Phán Quan.

Cô chần chờ một lúc rồi chợt nghe thấy thanh âm mỏng manh truyền đến từ bên vách tường, liếc mắt nhìn, hóa ra là những người hầu tiếp rượu quấn vải bố chỉ nửa thân dưới, thiếu niên quý tộc cưỡi trâu và những nữ hầu hái sen trên bức bích họa đang nối đuôi nhau chạy trốn.

Họ cẩn thận nâng bình gốm một quai, kéo dây thừng xích trâu, kéo dây thuyền, sải bước từ vách tường đỏ của đại sảnh chạy ra vách tường ngoài hành lanh.

Hơn phân nữa người hầu trên những bức bích họa đều bị hủy dưới bàn tay của vị Thần "hiếu khách" cai quản toàn bộ Địa Phủ kia, vài người còn thừa một chút màu sắc còn lại trên thân đều vội vội vàng vàng chỉnh lý bề ngoài hỗn loạn của mình, chuyển nhà trốn tránh nơi khác.

Nếu có thể thì Persephone cũng muốn theo họ mà chạy mất dạng.

Đột nhiên một cánh tay mỏng giấy màu nâu đỏ vươn ra từ mặt tường loang lổ, sờ soạng đống đổ nát dưới đất, trên một mảnh tường vỡ dưới đất đó là chân của "nó".

Cô thở dài một hơi, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, khom người lựa ra một mảnh tường mạ vàng, đặt trên cánh tay giấy kia.

Cánh tay đó cứng đờ sau đó vui vẻ phất tay, chân của "nó" trên mảnh vỡ lập tức chảy xuôi đến tay "nó" rồi dẫn theo cánh tay chạy mất.

Nhìn xem cái gì gọi là “thân tàn chí kiên” này, cho dù chỉ còn một bàn chân và một cánh tay nhưng vẫn kiên cường chạy khỏi nơi này, so với gián còn kiên cường gây xúc động lòng người hơn.

Persephone cảm thấy bản thân có thể cố gắng thêm chút nữa, cô không hề chần chờ lập tức đuổi theo bóng người trước mắt.

Dưới ánh lửa bập bùng có một thân ảnh nhỏ xinh đuổi theo một thân hình cao lớn khác, nàng ấy đột nhiên vươn tay kéo lấy tấm áo choàng sau lưng người ấy.

Một lần nữa chân Hades cứng ngắc giữa không trung.

Ngón tay mềm mại, hơi thở mê người đong đầy không gian, bờ lưng ấy khẽ run.

Trên gương mặt điềm tĩnh của Thần linh rốt cuộc xuất hiện cảm xúc táo bạo mất khống chế, hắn phải có được nàng, cắn nuốt, xé tan ... Hắn hung tợn quay đầu lại.

Persephone đang cố ý chọc người ghét kia phát hiện hình như đối phương tức giận, cô nở một nụ cười xấu hổ theo thói quen khi làm chuyện xấu bị phát hiện. Tay cô run cực kỳ nhưng nụ cười lại xán lạn dị thường.

Ánh mắt ấy to tròn sáng ngời, khi cười rộ lên khóe mắt cong cong như trăng khuyết, long lanh ánh nước. Đôi môi hồng hào ngọt lành đánh nát dục vọng hung ác trong lòng vị quân vương đã lâu không được thấy bất cứ nụ cười nào kia chỉ trong nháy mắt.

Nàng cười với hắn ...

Như sóng biển cuồn cuộn, như trời đất đảo điên nhưng càng giống như một lần nữa trúng mũi tên của ái tình.

Đôi mắt Hades nhìn sang chỗ khác, che giấu chuyện linh hồn mình bị nàng nắm trong tay vào một khắc cuối cùng, nụ cười ấy có thể điều khiển tất cả, thậm chí ... đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay.

Persephone nhìn thấy người đàn ông ấy không thể hiện cảm xúc gì quay mặt đi nơi khác, cơn tức giận vừa rồi giống như ảo giác, hắn im lặng tiếp tục đi về phía trước, cũng không ghét bỏ cô kéo áo hắn.

Xem ra vẫn không đủ khiến người ta ghét rồi.

Persephone vừa kéo áo vừa đi theo hắn vừa tiếp tục cố gắng tự hỏi bước tiếp theo.

Cô không hề phát hiện ra tốc độ bước chân ai kia càng ngày càng chậm dần, lệ khí toàn thân dần biến mất dưới những bước chân dịu dàng, mà sương đen trên người hắn ngoan ngoãn ở trong tay cô, để mặc cô xoa tròn bóp nặn.

Bạn đang đọc Tình Yêu Của Thần Mùa Xuân của Mạn Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrangPhanSoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.