Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô độc

Phiên bản Dịch · 3229 chữ

Có thể vì khung cảnh quá đỗi cô liêu này mà vó ngựa nhẹ bước như sợ quấy nhiễu bầu không khí tĩnh lặng ấy, tốc độ xe lăn bánh cũng chậm dần.

Bánh xe lăn trên đá vụn xóc nảy khiến Persephone lắc lư, cô vội chống tay ổn định trọng tâm cơ thể, có vài đóa hoa theo nhịp xóc của xe mà rơi xuống đất, lăn đến bên cạnh Hades đang ngồi trước bức bích họa.

Hoa tươi được tắm mình trong sương đen trên mặt đất lập tức giãn rộng cành lá, dây leo mảnh khảnh bò lên cổ tay Hades, bùng nở hoa trên bao cổ tay vàng của hắn.

Persephone nhìn thấy hoa lá nở rộ trên người Hades, không biết vì sao cảm thấy thẹn thùng. Hoa trên đầu cô thích Hades đến mức nào chứ, ngay cả trong thế giới hồi ức này còn chẳng chịu buông tha hắn.

Hoa kinh động Hades đang chìm trong thế giới cô độc của mình, hắn nghiêng đầu, làn da trong đoạn ký ức trước là màu đồng cổ khỏe mạnh mà bây giờ vị Thần lặng ngồi trong màn sương tử vong với mái tóc đen dài kia không biết đã trắng lên mấy độ, trên gương mặt trắng nhợt là biểu tình lãnh túc chết lặng.

Trong đôi mắt đen tuyền lạnh nhạt của hắn không hề có sức sống, giống như một gốc cây dương xỉ u ám ẩn mình dưới những sắc thái diễm lệ, màu hồng nùng liệt và xanh sôi trào che đậy tất cả sinh khí trên người hắn, thậm chí ngay cả đường nét trang phục trên người đều mờ nhạt.

Persephone không rõ cảm giác của mình là gì, cô cảm thấy Hades trước mắt mình như một hòn đá hình người, thậm chí là một xác chết trong phòng đông lạnh, không giống như chán chường suy sụp mà càng giống như mất dần cảm xúc.

So sánh với đoạn ký ức trước thì Hades giống như nhân vật siêu anh hùng trong một bộ phim bom tấn đột nhiên bị đánh bại lao đầu xuống dốc vậy, thật sự là một kích thích bi kịch đối với những khán giả chấp nhất luận điểm nhân vật chính luôn thắng lợi.

Cho dù nhân vật chính này không phải người cô hâm mộ đi chăng nữa.

Khi chiến xa chậm rãi rời xa Hades ngồi trước bích họa, Persephone còn đang nghĩ rằng đoạn hồi ức này cũng chỉ chợt lóe mà qua thì thấy Hades cúi đầu chăm chú nhìn cổ tay, nơi đó có vài đóa Cẩm Chướng tím dại khờ kết thành vòng hoa trên bao tay vàng, sắc thái tím hồng kia như bật lửa châm sáng sinh cơ trên người hắn, rời xa dù chỉ một chút bầu không khí tuyệt vọng tối tăm.

Cảm xúc buồn bã của Persephone được sắc thái nhỏ bé kia kéo lên một chút nhưng khi cô nghĩ đến tất cả những gì mình vừa nhìn thấy thì tâm tình thật không thể tốt lên nổi, dùng cách thức không thể tưởng tượng nổi này bước vào thế giới hồi ức của người khác thật sự khắc sâu hơn kể bằng miệng rất nhiều.

Hơn nữa năng lượng tiêu cực trong ký ức hắn cực kỳ nhiều, quả thật là thời ấu thơ thảm thiết, trưởng thành còn đen tối hơn. Cô vốn là người với tuyến lệ dồi dào khi xem phim điện ảnh bi kịch cho nên thật sự không chịu nổi hoàn cảnh như thế này.

Theo chiến xa càng chạy càng xa, thân ảnh lẻ loi dưới bức tranh diễm lệ kia cũng dần bị ăn mòn như sắt rỉ, nhưng người đó vẫn mãi cúi đầu nhìn vòng hoa trên tay mình.

Tựa hồ trong thế giới cô tịch đến tuyệt vọng này thì thứ duy nhất khiến cảm xúc hắn dao động đến từ những đóa hoa cô vô tình làm rơi trên đất ấy.

Đây chỉ là một đoạn hồi ức của Hades mà thôi,... Persephone gục đầu trên xe ngựa thuyết phục bản thân mình không cần để cảm xúc bị cuốn vào, dù sao đây chỉ là khung cảnh trong quá khứ mà thôi.

Cho nên cho dù cô đi đến đó an ủi hắn, hoặc cùng hắn ngồi đó một hồi đều là hành động không cần thiết. Hơn nữa, Hades trong hiện thực thật không thể làm người ta đồng tình nổi.

Persephone hít một hơi thật sâu, trái tim cứng rắn muốn kéo dây cương giục ngựa tăng tốc nhưng động tác lại do do dự dự, tuy rằng Hades kia là quá khứ nhưng cảm xúc đang lao xuống dốc này của cô là hiện tại.

Mỗi một lần cô xem một bộ phim buồn đều phải tốn thời gian rất lâu mới dứt khỏi cảm xúc mà bộ phim mang lại, Hades trong trí nhớ còn khiến người như có dằm trong tim hơn cả một trăm bộ phim với cốt truyện người yêu thành kẻ địch.

Hơn nữa mỗi khi nhìn thấy người lang thang trên đường đến trường, nếu cô không đưa người ta vài đồng tiền thì cả ngày hôm đó cứ thấy lấn cấn trong lòng.

Persephone tự hỏi tới lui vẫn không muốn lòng mình thêm phiền muộn, cô nghĩ Hades trong thế giới hồi ức này thích hoa thì cho hắn thêm vài đóa là được rồi nhỉ, cũng không phải chuyện gì tốn sức cả.

Tránh cho hắn mỗi ngày ngẩn ngơ trước tranh không ăn không uống. Đáng thương như người lang thang vậy, quả thật ép buộc người ta đồng tình hắn, không đồng tình không phải người mà.

Cô vươn tay chạm lên mái tóc dài của mình, quả nhiên vẫn còn rất nhiều nụ hoa, nào là hoa Anh Túc hồng, hoa Đậu dại, hoa Chuông nở rộ mĩ miều.

Mỗi ngày cô đều ngạc nhiên không biết tóc mình có phải rổ đựng hoa hay không, loài nào cũng có thể mọc đầy trên đó.

Persepone xoay người rướn mình ra sau xe, trải những nụ hoa mơn mởn ấy về phía Hades rồi cất tiếng: "Ừm, cái này cho ngài."

Những đóa hoa tươi rơi xuống hành lang dài như tô điểm tia sáng trong trí nhớ tràn ngập hơi thở đổ nát.

Vị Thần linh đang cúi đầu ngắm nhìn vòng hoa trên cổ tay mình kia cảm nhận được có gì đó chạm lên tóc, hắn bình thản lấy nó xuống, là hoa, là một đóa hoa dại.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Persephone dựa người trên xe, nàng tháo dây cột tóc của mình xuống khiến mái tóc ánh vàng xõa tung sau lưng, rồi nàng dùng tay phải gỡ xuống từng nụ hoa trên tóc ném từng bông về phía hắn, gieo rắc lực lượng thuộc về nàng trên vùng đất hoang vu vắng lặng này.

Thậm chí cả sự sống.

Chiến xa dần dần đi xa chỉ còn lại những nụ hoa nàng lưu lại đầy đất, yếu ớt nhỏ bé nhưng tùy ý càn rỡ xâm nhập ký ức hắn.

Hades đứng giữa những cánh hoa, không biết cảm xúc trong mình hiện giờ là gì.

Đoạn ký ức này bắt đầu vỡ nát rồi, từ trên bức bích họa hoa lệ vang vọng thanh âm rách tan tí tách, hàng trụ cao lớn sụp đổ dần nhưng những đóa hoa dại nàng ném cho hắn lại như thủy triều trào dâng bùng nở chọc thủng tất cả nhan sắc u ám chốn này, mang đến sự xinh đẹp dồi dào của sự sống.

Bức bích họa hồi ức trên vách tường Thần điện kia hóa thành từ lực lượng của hắn, khi hắn bước chân vào có thể cảm nhận tất cả cảm xúc xưa cũ của bản thân mình, oán hận khi lọt lòng, vinh quang khoái cảm khi sát hại cha ruột, mất mát khi nhận được Địa Phủ ... thậm chí cả khổ đau.

Khi hắn phát hiện vong linh loài người ngày càng nhiều, sương mù trên người ngày càng đậm đặc, Thần lực tử vong bắt đầu ô nhiễm ôn dịch và dịch bệnh thì cũng là lúc một số Thần linh bất tử không cẩn thận lây dính phải Thần lực của hắn dẫn đến nằm liệt trên mặt đất không động đậy nổi.

Hắn giống như bị Thần Xui Xẻo bóp nghẹn trái tim rót vào đó dơ bẩn và đau đớn, chỉ có thể ngày đêm lang thang trên hàng lang cung điện, lầm lũi dùng bút vàng làm ngòi, dùng Thần lực làm mực họa lên khoảng thời gian rộn rã của mình tưởng niệm những tháng ngày có thể dễ dàng quay về mặt đất.

Về sau, vong linh loài người nhiều đến mức không thể thừa nhận, cũng càng ngày tranh cãi khóc lóc càng ầm ĩ.

Oán hận, nguyền rủa, đớn đau, điên cuồng hóa thành xiềng xích trên áo choàng cái chết, rữa nát như quả mục.

Người nắm quyền trượng tử vong trong tay với lực lượng ngày càng cường đại cũng như linh hồn ngày càng lạnh nhạt này, không còn ham thích sự náo nhiệt của các buổi tụ tập nữa.

Thậm chí hắn đã quên mất khoảng thời gian cũ xưa kia gian nan như thế nào. Mà khoảng khắc này, trong hồi ức ảm đạm ấy lại có những đóa hoa ...

Hades không thể hiện cảm xúc gì, chỉ cúi nhìn hoa dại trong lòng bàn tay mình, cuống hoa non mềm như cổ tay yếu ớt của nàng, mùi hương hoa như làn da nàng.

Khung cảnh xung quanh bắt đầu rút dần sắc màu, vô số vết nứt từ vách tường đến mặt đất chằng chịt như vết sẹo xuất hiện dưới chân Hades.

Hắn không nhanh chóng đuổi theo chiến xa chở Persephone, cùng nàng trải qua trí nhớ của chính bản thân mình như nãy giờ nữa mà hoang mang ngơ ngẩn nhìn nụ hoa trong tay mình hồi lâu.

Rồi hắn nhẹ nâng nụ hoa kề bên môi mình khẽ hôn.

Bức bích họa hồi ức hình thành từ Thần lực tử vong là thế giới khép kín tuyệt đối, mũi tên của Eros không hề có tác dụng ở không gian này mà vì sao ... vì nỗi nào mà tim hắn vẫn đập nhanh như trước?

Chiến xa chở Persephone vượt qua hành lang dài tăm tối đến cửa đá hình vòm, sau khi bước qua cô chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa, đợi đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm cuộn mình trong quầng sáng mềm mại như kén tằm.

Cô chớp chớp mắt, không biết đoạn trí nhớ này lại là gì? Tuy nhiên sau khi được trải nghiệm cảm giác "được" người nhổ từ trong bụng ra ngoài thì có thể coi như cô là người trải qua chuyện lớn rồi, vẫn còn bình tĩnh.

Cô ngoan ngoãn nằm ôm đầu gối, nhớ lại đoạn ký ức vừa rồi Hades thảm như thế hẳn là không còn lúc nào thảm hơn nữa đâu.

Hơn nữa Hades trong hiện thực thoạt nhìn rất hăng hái, dáng vẻ vung roi quất bay quỷ hồn trông như ác bá hoàng hành ấy.

Có lẽ sau khi hắn nghĩ thông, cảm thấy bản thân mình có nhiều phòng trống như thế lại thêm không có họ hàng thân thích chạy đến phá nhà liền vui vẻ đặt xuống suy nghĩ tiêu cực, lắc mình hóa thân thành kẻ cuồng làm việc.

Persephone đang đoán không biết khi nào hành trình hồi ức này mới kết thúc thì một thanh âm rầm rầm vang lên truyền đến từ trên đỉnh đầu cô giống như mặt đất tách thành hai nửa vậy.

Cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn thấy một đôi tay non nớt dịu dàng nâng mình lên từ trên cao.

Persephone mơ hồ nhìn thấy bóng hình trẻ con quen thuộc ẩn sau quầng sáng trắng nhòa.

Là Hades khi còn bé.

Nửa bên mặt mềm mại của hắn nứt toác, tay ngắn thân thấp ôm cô trong lòng, cẩn thận nhẹ nhàng như sợ đánh mất.

Persephone nhìn thấy vô số vết thương có thể nói trí mạng đối với loài người xuất hiện trên cơ thể nho nhỏ kia, dường như mổ bụng moi ruột vậy. Mới vừa rồi cô còn phỏng đoán Hades không thể nào thảm hơn được nữa nhưng rốt cuộc khung cảnh thảm thiết như thế này lại đập vào mắt cô.

Persephone kéo kéo khóe miệng thật không biết nói gì cho tốt, chẳng lẽ độ bi thảm của hắn không có giới hạn sao?

Hades với thân hình nhỏ bé dùng đôi tay cũng yếu ớt như thân thể mình ôm lấy cô, khuôn mặt chẳng trọn vẹn cố sức cọ cọ quầng sáng như kén quanh người cô, sau đó dùng thanh âm ngây ngô của trẻ nhỏ thỉnh cầu: "Ta là con trai của Cronus - Hades, xin ngài hãy phù hộ ta, thanh tẩy ô uế trên người ta, ta sẽ tôn kính ngài như Chủ Thần, trở thành tín đồ của riêng mình ngài, vì ngài đắp nặn thân thể, vì ngài xây dựng Thần đền, vì ngài kính dâng tế phẩm."

Sau khi thỉnh cầu xong, hắn còn nâng cô cao lên đỉnh đầu, sự thành kính hiện rõ trên gương mặt nhỏ bé ấy.

"Xin ngài! Hãy để ta trở thành tín đồ của ngài!"

Persephone cảm nhận được đôi tay ấy đang run rẩy, đôi mắt trẻ con kia tràn ngập khát khao và khuôn mặt này bởi vì quá đỗi căng thẳng mà nghiêm túc cứng ngắc.

Cô đột nhiên nhớ lại hình như Hades đã từng kể cho cô nghe khi hắn bị người cha tệ hại kia nhổ ra thì phải đi tìm nữ Thần giúp hắn thanh lọc nhưng đổi lại kết quả là nữ Thần ấy không cần hắn.

Câu chuyện ấy sẽ không phải chính là cảnh tượng bây giờ nhỉ?

Hắn cũng không kể nữ Thần trong lòng hắn chính là một quầng sáng tròn à nha, hơn nữa thế giới hồi ức này của hắn thật lợi hại mà, hồi nãy chỉ để cô là người thứ ba quan sát thôi còn bây giờ chính cô là người đóng vai nhân vật trải nghiệm luôn rồi.

Tuy rằng cô biết đoạn ký ức này đã từng xảy ra, Hades không nhận được sự ưu ái của nữ Thần có cơ hội thanh lọc Thần lực nhưng Persephone không muốn nghĩ nhiều như thế, cô thầm nghĩ nhanh chóng kết thúc công việc rồi thống kê thông tin thu được từ ký ức của Hades.

Cho nên cô muốn mở miệng đồng ý lời thỉnh cầu của hắn, nhưng nhận ra mình chẳng thể nào thốt nổi lên lời. Chẳng lẽ chuyện đã xảy ra dù chỉ là diễn biến lại thôi cũng không thể thay đổi sao?

Khi Persephone đang ngờ vực thì nghe thấy thanh âm nào đó như bọt nước vỡ tan trên mặt đất, cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn thì thấy máu vàng trên mặt Hades rơi xuống quầng sáng bao quanh người cô, trộn lẫn cả nước mắt ở khóe mi.

Chỉ một giọt nước mắt rất nhỏ xuất hiện rồi biến mất rất nhanh mà thôi ...

Nhưng nỗi buồn đau lặng thinh ấy quá đỗi rung động, đợi cho Persephone nhận ra mình đang làm gì thì cô đã vươn tay ôm Hades rồi. Quầng sáng quanh người mỏng dần biến mất, cơ thể cô cũng giãn dần trở về hình thể bình thường mà Hades nhỏ bé dựa trong vòng tay cô, ngây ngốc nhìn cô.

Persephone quan sát khuôn mặt vừa nhỏ bé vừa vỡ nát ấy, hoàn toàn không giống Hades lúc trưởng thành chút nào. Cô thậm chí cảm thấy đây chỉ là một đứa bé bình thường, hoang mang không biết nên an ủi đứa bé bị người vứt bỏ này như thế nào, đành phải kiên trì nắm bàn tay run rẩy ấy, ôm thân hình non nớt ấy vào lòng.

Bất cứ lời an ủi nào cũng không thật lòng bằng vòng ôm.

Hơn nữa Persephone không biết phải lựa lời an ủi như thế nào cả, không thể nói làm người thì không thể bi lụy như thế, hãy quên người đã đi xa đi, hận nhiều năm như vậy không phải thương người hại mình hay sao...

Hành động của cô lúc này cũng vì một phần muốn nhanh chóng chấm dứt hành trình hồi ức này. Quá khứ của hắn thật tệ, còn cô không chịu nổi những câu chuyện bi thảm cũng thật thảm à nha.

Persephone vừa định thở dài thì phát hiện có một bóng người đứng trước mặt cô, thì ra là Hades trưởng thành đang cúi đầu nhìn cô.

Áp lực khi đối mặt với Hades trưởng thành là rất lớn, cô yên lặng nuốt hơi thở dài ngược xuống bụng. Đứa bé trong lòng đã biến mất lúc nào không hay, mà không chỉ như thế, khung cảnh xung quanh cũng hóa thành hai màu đen trắng ngập tràn kẽ nứt đan xen ngang dọc.

Thứ duy nhất rõ ràng chỉ còn Hades ở trước mắt, hắn cúi người vươn tay, Persephone nhận ra hắn muốn đỡ cô lên liền vội vàng xua tay: "Không cần, tôi tự ..."

Hai chữ "đứng lên" còn chưa kịp thốt thì hắn đã ôm cô vào trong lồng ngực nóng bỏng. Tay cô cứng ngắc, cơ thể căng cứng tựa trong vòng tay rắn chắc ấy, nhiệt độ từ làn da và mùi hương liệu như có như không hòa thành một loại hơi thở khiến cô hoảng thốt.

Tim hắn đập rất nhanh.

Persephone so sánh nhiệt độ cơ thể bình thường và nhiệt độ bây giờ của Hades, thấy hắn chẳng khác nào một ngọn núi lửa đang chực chờ bùng nổ vậy, nham thạch nóng cháy ùng ục xoay vòng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào trong lớp xác ngoài điềm tĩnh.

Cô câm miệng không dám nhúc nhích, tùy ý Hades ôm cô bước ra từ vách tường hồi ức.

Persephone thấy bản thân mình còn ngập nửa người trong tường và hoàn toàn ra đến đại sảnh lấp loánh ánh lửa chỉ trong một giây, cô cố sức quay đầu nhìn về phía vách tường kia.

Thế nhưng không ngờ rằng trên bức bích họa ở mặt tường họ vừa bước ra đấy xuất hiện hình vẽ cô quỳ gối trên mặt đất dịu dàng ôm một đứa trẻ với vết thương chồng chất vào lòng, gượng mặt cô trên đó mềm mại từ ái đến không thể tin nổi.

Persephone ngừng thở, cô đưa mắt nhìn sang bức họa sát bên, không ngờ là tranh vẽ chính khung cảnh Hades ngẩn người trước bích họa bữa tiệc của các vị Thần, mà bối cảnh vốn u ám nay đã bùng nở vô số nụ hoa.

Thoạt nhìn hắn không còn cô độc nữa.

Bạn đang đọc Tình Yêu Của Thần Mùa Xuân của Mạn Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrangPhanSoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.