Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1016 chữ

Năm ngày trước, nàng đã nhận được tin tức được tuyển chọn vào Thiên Thư Viện, từ đó về sau luôn tự xưng là tu tiên giả, ngày thường nói năng cũng là Thiên Thư Viện ta thế này thế kia, tu tiên giả chúng ta thế này thế kia.

Nhưng mãi cho đến hôm nay, khi nàng nhìn thấy tiên cuồn cuộn, khí lãng như biển quang quanh người Quý Ưu mới biết được.

Thì ra trước mặt vị hôn phu bị nàng cưỡng ép từ hôn kia, bản thân kẻ luôn tự xưng là tu tiên giả như nàng, lại chỉ là một kẻ bình thường hơn cả phàm nhân bình thương.

"Sao có thể..."

"Hắn rõ ràng, vẫn luôn trốn trong nhà..."

Phương Nhược Dao mở to hai mắt, như thể nhìn thấy chuyện hoang đường vậy.

Sau biến cố của Khưu Như, Khuông Thành từng lật giở 《 Hạ Luật Tiên Quy 》, tìm ra then chốt phá giải thế cục chính là Phương Nhược Dao vừa trở thành đệ tử Thiên Thư viện kia.

Thế nhưng, thứ mà Quý Ưu nhìn thấy lại khác.

Hắn thấy được, thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi, tu vi Hạ Tam Cảnh viên mãn, tự nhập tiên tịch.

Hắn không phải là Quý thiếu gia chân chính, cũng không hiểu rõ Phương Nhược Dao, nhưng từ việc nàng nhân lúc hắn lâm bệnh đến từ hôn mà xem, vị Phương tiểu thư này không phải là người đáng tin cậy gì.

Đã không đáng tin, vậy thì chi bằng tự mình ra tay.

Thế là mặc kệ bên ngoài ồn ào náo động ra sao, hắn vẫn vững như bàn thạch, bế quan khổ luyện. Tuy rằng cửu tử nhất sinh, nhưng chín phần cái mạng còn lại đều dựa vào nhân phẩm mà chống đỡ.

Giờ phút này, trong sân vắng lặng lá cúc rơi đầy đất, đám người thì câm như hến,, cho đến khi một vị thư sinh tên là Quách Tử Hưng quay đầu, run rẩy mở miệng.

Lời nói của hắn tuy lắp bắp, nhưng chỉ vỏn vẹn mấy chữ lại khiến mọi người chấn động.

"Tư... tư tu... ?"

"Thường dân tự ý tu tiên, chẳng phải là tội chém đầu sao...?"

Chính câu nói này, khiến Phương Nhược Dao cũng khẽ nhướng mi, bừng tỉnh khỏi cơn kinh hãi.

Đúng vậy, thường dân tự ý tu tiên là tội chém đầu, đây là thiết luật của Đại Hạ, dù tiên khí ngập trời cũng khó thoát, mà nàng thì khác, nàng là tu tiên giả chính thống do Thiên Thư viện tuyển chọn.

Thân phận địa vị của hai người bọn họ, quả thực là một trời một vực!

Nghe được câu này, Khuông Thành trầm ngâm một lát, lặng lẽ nắm chặt chiếc bình sứ trắng trên bàn, phần tay run nhè nhẹ.

Lại nhìn Quý Ưu, lúc này đã sải bước như gió vào tiền sảnh phủ nha.

Nhưng cũng chính một bước này vừa đặt xuống, bỗng nhiên có một luồng quyền ý mãnh liệt ập đến, ngay sau đó là một khuôn mặt thô lệ lại lãnh khốc xuất hiện.

"?"

Quý Ưu còn chưa kịp mở miệng, sắc mặt lập tức nghiêm lại, quanh thân linh quang nổi lên, lướt đi như bay, sóng khí trong nháy mắt cuốn bay cả chậu cây trước cửa.

Đánh lén?!

Quyền ý kia theo sát mà đến, mắt thấy tránh cũng không thể tránh, Quý Ưu lập tức giơ tay nghênh đón, vung quyền như sấm sét, lấy công làm thủ, thế như núi lở.

Thế là quyền quyền chạm nhau, sóng khí cuồn cuộn, những cái bình sứ bày trong đại sảnh phảng phất như không chịu nổi, trong nháy mắt từ bụng vỡ ra vô số vết rạn nhỏ.

Thực ra, cú đấm này cũng không phải là không có lý do.

Trước đó, trong lúc trò chuyện ở tiền sảnh, Tào Kính Tùng vì muốn bảo vệ nữ đồng Khưu gia nên có phần nóng vội, lời lẽ sắc bén, khiến người ta hiểu lầm là đang ỷ thế hiếp người.

Huyền Nguyên Tiên Phủ đứng thứ hai thiên hạ, hộ vệ thống lĩnh đứng đầu Bào Vĩnh Thịnh tự nhiên cũng chẳng sợ danh tiếng của Thiên Thư Viện là bao.

Huống chi, Thanh Vân Tiên Quy có câu, bất kỳ kẻ nào cũng không được tự ý nhúng tay vào chuyện của tông giáo khác, Tào Kính Tùng không nói rõ được mối liên quan, chỉ một mực lên mặt ta đây, tự nhiên khiến bầu không khí trong tiền sảnh trở nên căng thẳng.

Nhưng vào lúc này, Quý Ưu xuất hiện.

Lúc hắn đánh lui sai dịch ở cổng huyện nha là lần đầu xuất thủ, còn chưa biết cách khống chế khí tức, khiến người ta có cảm giác sát khí đằng đằng, như củi khô ném vào đống bông, vừa chạm liền bùng cháy, , khó tránh khỏi để cho người ta cho là có người mang ý xấu.

Lúc này, sau khi hai người tung quyền đối đầu, Quý Ưu lùi ba bước, không khỏi nghiến răng xoa tay.

Bào Vĩnh Thịnh cũng đồng dạng lùi ba bước, áp chế khí huyết đang sôi trào, một lần nữa khép ngón tay thành trảo, tấn công thẳng vào yết hầu của Quý Ưu, vung tay lên tiếng gió rít như hổ gầm rồng ngâm.

Quý Ưu không có kinh nghiệm thực chiến, chỉ dựa vào cảm giác giơ cánh tay lên đỡ, lấy cứng đối cứng đỡ lấy hổ chỉ như phong lôi hiển hách , sau đó lại mượn lực lùi về sau, linh quang toàn thân như sóng biển cuồn cuộn.

Mọi người đi theo từ hành lang giờ phút này đã trợn mắt hốc mồm, như nhìn ngây dại.

Thần dị tiên nhân, đây là lần đầu tiên họ được chứng kiến.

Điều càng khiến người ta kinh ngạc hơn là, một trong hai vị tiên nhân kia lại chính là Quý Ưu...

Bạn đang đọc Tọa Khán Tiên Khuynh (Dịch) của Thác Na Nhi Liễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.