Thấy vậy, Quý Ưu như có điều suy nghĩ.
Bên cạnh hắn không có tu tiên giả nào khác, cho nên đối với giá trị của bản thân cũng không có nhiều nhận thức, nhưng thấy đối phương vội vàng như vậy, mới bỗng nhiên có chút hiểu ra.
Mà thấy cảnh này, Khuông Thành trong đám người bỗng nhiên thả lỏng, từ từ buông chiếc bình hoa trong tay xuống.
Trái ngược với hắn chính là những người tiễn đưa khác, giờ phút này tất cả đều tâm thần căng cứng, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng.
Thường dân tự ý tu tiên không phải tội chém đầu sao? Sao bọn họ lại cảm thấy... có người sắp phát tài rồi?
"Thiếu gia...?"
Khưu Trung nãy giờ vẫn luôn che chở cho nữ nhi, thấy vị tiên nhân định mang nữ nhi mình đi đã bỏ chạy mới run rẩy thốt lên một câu nghi vấn.
Quý Ưu quay đầu nhìn hắn: "Chuyện này đã xong rồi."
"Chuyện... chuyện này rốt cuộc là sao thế?"
"Thư sinh hàng xóm nói với ta, đệ tử Thiên Thư Viện có thể cứu được, nên ta thức trắng một đêm, liền trở thành đệ tử Thiên Thư Viện."
Đám người Đổng Uy, Giả Tư Thông, Phương Nhược Dao đang vây xem trước cửa, nghe xong thì khóe miệng khẽ giật giật.
Còn Tào Kính Tùng thì trực tiếp đứng dậy, mừng rỡ nói: "Quý công tử lời ấy là thật? Ngươi xác định muốn làm đệ tử Thiên Thư Viện ta?"
"Ta sẽ không vào Huyền Nguyên Tiên Phủ, dù sao ta cũng không thích ăn thịt người, có điều học sinh vừa mới đột phá cảnh giới, trong cơ thể hình như có linh khí tán loạn, có thể cho phép ta về điều tức trước, mấy ngày nữa sẽ theo ngài đến Thịnh Kinh được không?"
"Tốt, rất tốt!"
Tào Kính Tùng chắp tay sau lưng, hào khí ngất trời: "Ngươi lại đây, ta đích thân dùng linh khí tẩy rửa linh nguyên cho ngươi!"
Quý Ưu trầm mặc một lát: "Sáng nay lúc uống trà ta có đun một ấm nước, vội vàng chạy đến đây, hình như vẫn chưa tắt lửa."
Nghe vậy, Tào Kính Tùng tuy mặt ngoài vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng chấn động không thôi.
Hắn một đêm đột phá cảnh giới thì cũng thôi đi, vậy mà còn có thời gian rảnh rỗi uống trà? Xem ra đứa trẻ này bất luận là thiên phú hay tâm tính, đều không phải hạng tầm thường rồi.
Quý Ưu sau đó mỉm cười chắp tay chào từ biệt Tào Kính Tùng, xoay người rời đi, nhưng khóe miệng lại không đúng lúc trào ra một tia máu, lại bị hắn nhanh chóng dùng mu bàn tay lau đi.
Khưu Như dáng người nhỏ nhắn, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khóe môi đỏ tươi, còn có vết máu giữa kẽ răng, không khỏi mở to hai mắt.
Thấy vậy, Quý Ưu kéo khóe miệng cười cười, lại lắc đầu với nàng, bất động thanh sắc mang theo hai cha con đi ra khỏi cửa chính nha môn, trước mắt đã có chút trời đất quay cuồng.
Liếc nhìn bóng hình Quý Ưu khuất dần nơi xa, cả dãy hành lang chật kín người tiễn đưa bỗng chìm vào tĩnh lặng.
Một lát sau, Phương Nhược Dao lẩm bẩm nói một tiếng vì sao, mới kéo mọi người ra khỏi cơn kinh ngạc. Lúc này, Khuông Thành đã lần nữa xem xong quyển "Hạ Luật Tiên Quy" trên tay.
Thì ra đáp án vẫn luôn nằm trong cuốn sách này, chỉ là thứ hắn và Quý Ưu nhìn thấy không giống nhau.
"Kẻ nào trước tuổi hai mươi mà tu luyện Hạ Tam Cảnh viên mãn, có thể tự nhập tiên tịch, bảy đại tông môn đương thời, bất kể môn phái nào cũng sẽ phá lệ thu nhận. Bởi vì... kẻ này tương lai ắt sẽ bước vào Thượng Ngũ Cảnh. Mà điều thực sự quyết định vận mệnh của một giáo phái, chính là những đệ tử Thượng Ngũ Cảnh này."
Khuông Thành nhếch mép cười: "Ta bảo hắn đến cầu xin Phương tiểu thư, hắn không chịu, người đời đều cho rằng hắn nhát gan nhu nhược, giờ xem ra, có lẽ Phương tiểu thư từ đầu đến cuối đều không phải là lựa chọn của hắn."
Câu nói hai nghĩa này khiến sắc mặt Phương Nhược Dao lập tức thay đổi: "Thường dân lén tu tiên là tội chết, đây rõ ràng là thiết luật Đại Hạ."
"Thanh Vân tiên quy, từ xưa đến nay đều cao hơn thiết luật Đại Hạ."
Mọi người nghe vậy đều im lặng, đã không biết lúc này nên nói cái gì nữa.
Mấy ngày nay, ai cũng nghĩ Phương Nhược Dao là chìa khóa phá cục, dù sao nàng mới là đệ tử Thiên Thư Viện nổi danh khắp huyện.
Thế là, lão Khưu quỳ trước phủ nha cả ngày, Khuông Thành cũng hạ mình cầu xin nàng, còn Quý Ưu, trong mắt mọi người chỉ là kẻ nhát gan đến cửa cũng không dám bước ra.
Nhưng hôm nay bọn hắn mới biết hiểu rõ, bất luận bên ngoài ồn ào, giễu cợt thế nào, hắn vẫn vững như bàn thạch, là bởi vì hắn không cần cầu xin bất cứ ai.
Giờ phút này, Phương Nhược Dao ngây người nhìn về hướng Quý Ưu rời đi, chợt nhận ra lời Khuông Thành nói không sai, người kia từ lúc đến đến lúc đi, tuy chưa đầy một canh giờ nhưng lại chưa từng liếc nhìn nàng lấy một cái.
"Sau này ta vào Thiên Thư Viện chưa chắc đã kém hơn hắn."
"Hắn... chỉ là khởi đầu sớm hơn ta một chút thôi."
Phương Nhược Dao mặt mày tái nhợt nói, nhưng vẫn cố giữ thể diện.
Còn lúc này, Đổng Uy đứng bên phải Khuông Thành lại bắt đầu run rẩy, môi không ngừng mấp máy.
Hắn chợt nhớ hai ngày trước, hắn và Giả Tư Thông đã từng chế giễu Quý Ưu trong quán rượu, mà giờ đây Quý Ưu đã là tiên nhân, muốn ai sống thì sống, muốn ai chết thì chết.
Thế là hắn quay sang nhìn Giả Tư Thông, lại phát hiện đối phương không hề kinh hoàng như hắn.
"Giả huynh, ngươi... ngươi sao không run?"
"Ta đã mời hắn ăn mười lồng sủi cảo, còn ngươi, huynh đệ của ta, ngươi thì không."
" (°レ°?) "
Đăng bởi | Cinnie |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |