Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1020 chữ

Quý thiếu gia gắng gượng ngồi dậy, nhắm hai mắt bắt đầu thần niệm nội quan, hồi lâu sau mở mắt, lộ ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Linh tuyền thật sự vỡ rồi, vỡ đến thảm không nỡ nhìn, giống như đóa sen nở rộ…

Nhưng tin tốt là, hắn bây giờ vẫn có thể thổ nạp linh khí thiên địa, không đến mức rớt cảnh giới.

"Tạm dùng vậy đi, đây có lẽ là cái giá của sự lỗ mãng quá độ, nhưng Thiên Thư Viện tôn quý là Thánh Tông, đợi hắn đến Thịnh Kinh, có lẽ sẽ tìm được vài phương pháp bù đắp."

Chớp mắt đã mùng năm tháng tám, bạch dương sớm rụng, cỏ úa tàn trước gió.

Quý Ưu không ngừng dùng linh khí tẩy rửa thân thể, khí huyết dần hồi phục, ngoại trừ linh tuyền vỡ nát, đã không khác gì người thường.

Lúc này, Thiên Thư Viện cũng đã định ngày lên đường đến kinh thành, chính là giờ Mão ngày hôm sau.

Cùng với tin tức đưa đến còn kèm theo một tấm thiệp mời, là huyện lệnh Phương Trung Chính muốn thiết tiệc đưa tiễn cho hắn và Phương Nhược Dao, mời hắn đến dự.

Phương Trung Chính tuy không tính là người tốt, nhưng lại là một người cực kỳ thông minh, rất biết nhìn thời thế, từ thái độ của Tào tiên nhân, hắn đã mơ hồ cảm nhận được, Quý Ưu và nữ nhi mình, loại người dựa vào danh ngạch để vào Thiên Thư Viện, không phải là chuyện giống nhau.

Quý Ưu dù sao cũng đã bái nhập Thiên Thư Viện, tuy không thích Phương gia, nhưng trên mặt ngoài vẫn phải giữ thái độ, thế là nhận lời đến dự.

Chỉ là sau ba tuần rượu, Phương Trung Chính suýt chút nữa bị hắn kéo bái làm huynh đệ kết nghĩa, chuyện này khiến Phương Nhược Dao cả buổi tiệc đều mặt mày xanh mét.

Nhưng cũng may, Quý Ưu không ngồi lâu trong tiệc rượu, ăn hết hai cái đùi gà, nói vài lời khen ngợi với Tào Kính Tùng và Bùi Như Ý, sau đó liền vội vàng rời đi.

"Quý Ưu làm việc, luôn luôn vội vàng hấp tấp, bây giờ lại muốn đi làm gì?"

"Có lẽ là đến sân thóc, bên kia đang dựng đài, mọi người cũng đã đến rồi, bây giờ chỉ thiếu Quý thiếu gia."

Tiểu tư hầu hạ bên cạnh bưng rượu đi tới, nghe được câu hỏi liền mở miệng bẩm báo.

Bùi Như Ý hơi ngẩn ra: "Dựng đài? Chẳng lẽ là muốn hát tuồng?"

Phương Nhược Dao cười duyên, vừa rót rượu vừa nói: "Ta nghe người ta nói, Quý Ưu sáng nay nói chuyện phiếm trên đường với người ta, nói bây giờ đã thành tiên nhân của Thiên Thư Viện, nếu như để các nhà giàu trong thành nhận làm cha nuôi để che chở, tuyệt… ừm, nhất định phát tài, lúc này e là đi bận chuyện này rồi."

Bùi Như Ý nghe xong, giữa mày lập tức nhíu lại, vẻ mặt không vui.

Cái họ Quý này, rõ ràng còn chưa thực sự trở thành đệ tử của Thiên Thư Viện, liền bắt đầu lấy danh nghĩa này để thu cống phẩm, không khỏi có chút cuồng vọng tự đại.

Phải biết rằng, trang chủ của Phụng Tiên Sơn Trang chính là cao thủ Thượng Ngũ Cảnh, cuối cùng tách khỏi Huyền Nguyên Tiên Phủ tự chọn đất lập trang, mới có tư cách này.

Nhưng chưa đợi Bùi Như Ý mở miệng, tiểu tư bưng rượu lập tức xua tay: "Tiểu thư nghe nhầm rồi, không phải nhà giàu trong thành."

"Không phải?"

"Bị gọi đến sân thóc, đều là con cái của những nhà nghèo khổ."

"?"

Phương Nhược Dao hơi ngẩn ra, không chút dấu vết liếc nhìn Bùi Như Ý một cái: "Không ngờ, hắn ngay cả cống phẩm của nhà nghèo cũng muốn."

Tiểu tư lại hơi ngẩn ra: "Quý thiếu gia không nhận cống phẩm."

"Sao ngươi biết hắn không nhận cống phẩm? Lắm lời."

"Bởi vì… bởi vì chó nhà ta cũng đi, muốn bái Quý thiếu gia làm cha nuôi."

Phương Nhược Dao cứng đờ một lát, đã biết chủ đề không có lợi cho mình liền nhanh chóng đổi giọng: "Đúng rồi sư tỷ, nói đến chuyện cống phẩm, phần cống phẩm của ta hôm qua đã được vận chuyển đến kinh thành, không biết cống phẩm của Quý Ưu làm sao mang đi? Hay là bảo cha ta sắp xếp thêm một chiếc xe đi theo?"

Nộp tiền đi học, đi học nộp tiền, chuyện này, chính là ở Thanh Vân thiên hạ này cũng không thay đổi.

Tuy huynh trưởng của Phương Nhược Dao lập nhiều quân công, rất được Trấn Bắc Thần Tướng trọng dụng, nhưng Phương Nhược Dao dù sao cũng là người phàm, cống phẩm cũng không thể miễn trừ.

Nhưng, Quý gia sa sút đã lâu, nàng không cho rằng Quý Ưu có thể nộp nổi khoản cống phẩm này.

Bùi Như Ý nghe nàng hỏi chuyện này, không khỏi nhìn nàng một cái, sau đó mới mở miệng nói: "Người chưa đến nhược quán mà đạt Hạ Tam Cảnh viên mãn, không cần nộp cống phẩm cho tông môn."

"A?"

"Đừng nói là nộp lên, với tu vi của hắn, nếu chọn Huyền Nguyên Tiên Phủ, thậm chí còn có thể nhận được một phần tiền tháng mà tông môn cấp cho."

Bùi Như Ý cầm chén rượu lưng lửng lên: "Nếu không, ngươi cho rằng Tào giáo tập vì sao như phòng trộm mỗi ngày ngồi xổm ở cổng thành, sợ Quý Ưu bị người ta đào đi?"

Phương Nhược Dao nghe xong, vẻ mặt hơi ngẩn ra.

Nàng vốn cho rằng tất cả học tử của Thiên Thư Viện đều giống nhau, nhưng nghe đến lúc này mới biết, thì ra ngay cả khi đã vào Thiên Thư Viện, cũng phải phân chia cao thấp.

Bạn đang đọc Tọa Khán Tiên Khuynh (Dịch) của Thác Na Nhi Liễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.