Thi thể trong con hẻm.
Keng keng…
"Hô, cuối cùng cũng xong một ngày."
"Ê, lát nữa qua nhà tao luyện tập không?"
"Tớ mới mở được ba Bí Huyệt, được ba thưởng cho năm trăm ngàn đồng, muốn đãi các cậu ăn một bữa."
"Oa, cậu mở thêm Bí Huyệt à?......."
"……."
Trong ánh nắng chiều của Hoàng Hôn nhuộm đỏ khoảng trời và tiếng chuông tan trường hoài niệm vang lên, cổng trường Trung Học Phổ Võ Vĩnh Xuân mở ra, dòng học sinh tấp nập di chuyển, vươn vai, ngáp dài, cười nói,... kết thúc một ngày học tập 'mệt mỏi'.
Bước ra cổng trường, có những học sinh leo lên những chiếc xe ô tô đậu phía trước, được đưa đón về căn nhà sang trọng của mình.
Có những học sinh đi đến những chiếc xe máy đậu ở xa xa, mỉm cười với phụ huynh/ người yêu của mình, cũng nhanh rời khỏi.
Những học sinh còn lại thì đi bộ trên đường, có tấp vào hàng ăn vặt, có tấp vào chỗ uống nước, có tấp vào những quán net bên đường.
Cũng có….. tấp vào những con hẻm âm u.
Bụp…
Hộc….
Trong con hẻm nhỏ, rộng chưa đến ba thước gần Trường Vĩnh Xuân, những âm thanh đấm đá, đánh đập, cùng những hơi thở nặng nề vang lên.
Cuối con hẻm, một nhóm bảy nam sinh cao gầy, thả thùng, bộ dáng chắc chắn không phải học sinh ngoan gì rồi, đang bao quanh một nam sinh khác, liên tục tung cước đá.
Nam sinh bị đá có cơ thể gầy gò, thân hình nhỏ con, nằm trên mặt đất dơ bẩn, co cụm người lại, lấy chiếc cặp rách che lấy mặt của mình, ăn hàng chục cú đá nhưng ‘thế thủ’ rất bền bỉ, xem ra là được ‘luyện tập’ rất nhiều lần.
Đá thêm một lúc, phát tiết cảm xúc tệ hại của ngày hôm nay, bảy tên nam sinh dừng lại, một tên lấy ra bao thuốc từ trong túi quần, móc một điếu rồi châm lửa cho tên học sinh có thân hình nở nang nhất.
"Vinh ca."
Lê Vinh gật gật đầu hài lòng với đàn em của mình, cầm thuốc rít một hơi thật dài, thở phù khói xuống chỗ nam sinh vẫn còn đang co mình, nhàn nhạt nói:
"Tao sắp bước vào Bán Võ Giả rồi, thuốc nặng đô thế này, về sau sợ là khó được hút."
Sáu tên đàn em nghe vậy thì ngạc nhiên. Bùi Vũ, tên đàn em dâng thuốc có phản ứng nhanh nhất, nhanh chóng chấp tay nịnh bợ:
"Vinh ca quả thật là thiên tài, mới 17 tuổi đã là Bán Võ Giả, trong trường cũng chẳng có mấy người đạt được thành tích này."
"Theo đà này, Võ Khoa năm sau, Vinh ca chắc chắn vào được một trường Đại Võ rồi."
"Thậm chí, còn có thể vào trường top mười của cả nước ấy chứ."
Năm tên còn lại cũng bắt đầu xua nịnh:
"Đúng đúng đúng……"
"Vinh ca đúng là tấm gương sáng cho chúng ta noi theo."
"Ước gì ta có thể có nửa phần thiên phú như Vinh ca."
"….."
Lê Vinh nghe lời nịnh hót, bên ngoài cười mỉm nhưng trong lòng thì đang nở hoa, cảm xúc dâng trào.
Hắn đã mở được 42 cái Bí Huyệt, thành tích này có thể nói là lọt vào top 200 của Trường Vĩnh Xuân. Nếu nhà hắn có điều kiện như những tên kia, bây giờ sợ là đã vào top 50 rồi.
Rít tiếp một hơi thuốc, nhìn đám đàn em mong mỏi nhìn mình, Lê Vinh gật gật đầu, cười nói:
"Để tao biểu diễn cho chúng mày xem."
"Nâng nó dậy đi."
Khuôn mặt mong mỏi của đám người chợt đơ lại, nhìn nhìn nhau rồi nhìn xuống nam sinh vẫn còn đang co cụm kia, biểu cảm chần chừ.
Lê Vinh nhíu mày, giọng hơi trầm:
"Sao, không phải muốn xem sao? Võ Kỹ phải đánh vào da thịt như thực chiến mới rõ ràng được sức mạnh."
"Chúng ta là Võ Sinh, còn con ruồi này chỉ là phế vật, không cha không mẹ, không tiền không chỗ dựa, có phế hắn, cao lắm chỉ viết Bản Tường Trình thôi."
Thế giới này, thực lực vi tôn, Võ Giả đứng trên đỉnh, chết một tên phế vật cũng chẳng náo ra được cái gì lớn.
Bùi Vũ cười cười giải thích:
"Không phải đâu Vinh ca, em sợ phế hắn thì chúng ta không còn bao cát xả giận nữa. Với, đâu có mấy thằng phế vật ngoan ngoãn như nó đâu."
Nói xong, Lả Vũ ra hiệu ánh mắt cho hai tên nam sinh khác. Cả hai gật gật đầu, nắm tóc lôi đầu nam sinh nằm dưới đất đứng dậy.
Nam sinh này, phải nói là rất thảm thương, y phục vừa dơ vừa nát, tóc tai thì bù xù phủ cả mắt, trên khuôn mặt nhan sắc bình bình còn nhiều vết bầm, vết thương chưa lành.
Bị lôi đứng dậy, nam sinh không cầu xin, cũng không nói một lời, bởi vì cầu được, xin được, hắn đã không trở thành đối tượng bị đám này bắt nạt.
Mấy tên nam sinh khác như cũng đã ‘quen’, không vì thái độ của tên phế vật mà tức giận hay gì đó.
Lê Vinh cười cười, xắn ống quần phải lên cao, trong ánh mắt mong đợi của đám đàn em, chân phải của hắn dần dần đổi màu, sau tầm nửa phút thì đã đổi thành màu kim thiếc, từ nửa đùi đến mắt cá chân.
Đây là Võ Kỹ: Cương Kim Cước, một trong các Võ Kỹ đại trà trong xã hội. Tu luyện đại thành sẽ biến hai chân cứng như sắt, đồng thời mở ra tổng 100 cái Bí Huyệt ở hai chân, tấn thăng Võ Giả cấp một.
Lê Vinh dùng chân trái làm trụ, chân phải đưa ra phía sau, trong ánh mắt chết lặng của nam sinh phía trước, tung ra một cước.
Vù.....Rắc….
Cú đá tạo ra thanh xé gió rít vù, sau đó như trụ sắt đập vào cục xương yếu ớt, chân trái của nam sinh lập tức bị đá gãy, vang lên một tiếng rắc chói tai.
Bị đá gãy chân nhưng không có tiếng hét nào vang lên, không phải vì nam sinh không hét, mà là hai tên kia đã nhét giấy lộn vào miệng, khiến hắn hét lớn cũng chuyển thành hét nhỏ, tránh người khác nghe thấy khiến chuyện này rộn ràng.
Cơ thể gầy gò, yếu ớt, kết hợp việc không thể phát tiết cảm xúc đau đớn, hai mắt nam sinh dần trợn trắng, sau đó mí mắt chợt cụp xuống rồi tiến vào trạng thái ngất liệm.
Lê Vinh dừng vận Võ Kỹ, thở ra hơi nặng, mồ hôi rịn đầy trên trán. Mức Huyết Khí của hắn ta còn thấp, thi triển Cương Kim Cước có chút đó thôi mà đã hao hết một nửa rồi, quả thật khó gánh nổi.
Hết giá trị 'lợi dụng', nam sinh bị thả rơi đập đầu xuống đất, đám đàn em tiếp tục nịnh bợ Lê Vinh mặc kệ việc chỗ đầu nam sinh đang có máu chậm rãi loang ra mặt đất.
Nhận thấy mọi người đang vui vẻ, Bùi Vũ liền bắt lấy thời cơ để tăng thêm quan hệ, hắn xoa xoa tay nhìn Lê Vinh, cười nói:
"Vinh ca, để ăn mừng ca tiến vào Bán Võ Giả, em sẽ bao trọn phí mát xa hôm nay. Nghe nói, bên đó có hàng mới tuyển, còn rất tươi."
Lê Vinh nghe thì sáng mắt, ném ánh mắt ‘chú mày được’ về Bùi Vũ, nhìn đám đàn em, nói:
"Nó đã nói như vậy, tụi mày còn không đi nhanh?"
Cả đám vâng vâng dạ dạ, nhanh chóng xách cặp lên, đi theo sau đuôi của Lê Vinh, không ngó ngàng gì đến con ruồi ở cuối đường hẻm, với sinh khí yếu dần, yếu dần.
……
8 giờ tối.
Hôm nay là ngày rằm nên trăng trên cao rất sáng, bầu trời cũng đầy những ngôi sao, kết hợp với ánh đèn đường vàng nhạt làm không khí có vẻ gì đó huyền ảo, vô cùng thích hợp cho một buổi trà đêm.
Nhà họ Lý, một trong ba nhà có võ đạo mạnh nhất ở Ninh Thành, đào tạo, đản sinh ra rất nhiều Võ Giả. Chủ nhà họ Lý còn là Võ Giả cấp bốn, mở hơn ngàn Bí Huyệt, tinh thông rất nhiều Võ Kỹ, là cường giả một phương.
Nhưng núi cao thì còn núi cao hơn, trên Võ Giả cấp bốn còn mấy cảnh giới khác. Hổ bá chủ một phương, thấy rồng cũng phải cúi đầu.
Trong đình nghỉ mát của nhà họ Lý.
Chủ nhà Lý Xuyên An năm nay đã hơn 60 tuổi, nhưng vì là Võ Giả nên còn rất trẻ khỏe, nhìn như đang ở độ tuổi trung niên với khuôn mặt ưa nhìn, vóc dáng cơ bắp săn chắc cùng đầu tóc đen.
Hiện, ông đang tự tay đun, rót trà cho người trung niên ở trước mặt, một thân quân phục chỉnh tề, sáu sao vàng bóng đại diện cho Võ Giả cấp sáu, mắt phải bị chột cùng một vết sẹo dài, khí tức tỏa ra rất uy nghiêm.
Trần Trí Trung, năm nay 46 tuổi, một trong các Thượng Tướng của Quân Khu phía Nam, còn thiếu 200 Bí Huyệt nữa là đặt chân vào cấp bảy, danh vọng rất cao.
Người như vậy tự dưng đến bái phỏng nhà họ Lý, khiến cho Lý Xuyên An thụ sủng nhược kinh, vừa mừng mà cũng vừa lo.
Hai bên chậm rãi thưởng trà trong im lặng, Lý Xuyên An cảm thấy thời điểm thích hợp, đang định hỏi thì Trần Trí Trung đã nói trước:
"Lần này mạo muội đến nhà họ Lý mà không báo trước, lại phiền ông Lý đón tiếp vào đêm muộn, ta quả thật cảm thấy rất áy náy, mong ông Lý thông cảm mà bỏ qua cho sự thất lễ này."
Nói rồi Trần Trí Trung chấp tay bái một cái.
Lý Xuyên An làm chủ nhà, trong lòng có giật mình vì hành động này nhưng bên ngoài vẫn không thể hiện quá. Ông đưa tay phải chạm lên hai bàn tay đang chấp của Trần Trí Trung, dùng lực đẩy xuống như ‘mời ngồi’, mỉm cười nói:
"Thượng Tướng Trần đến nhà họ Lý, đón tiếp chính là vinh hạnh của ta, của dòng họ, người không cần gì phải áy náy."
"Chỉ là, ta hơi tò mò, không biết Thượng Tướng Trần đến đây là có việc gì?"
Trần Trí Trung nở nụ cười, hỏi lại:
"Không biết, ông Lý có một cháu gái, tên là Lý Nhiên Tuệ có phải không?"
Lý Nhiên Tuệ là cháu gái độc tôn của ông, năm nay 18 tuổi, dung nhan như ngọc, thiên phú không tồi, nếu so sánh trong Ninh Thành thì phải nói là cao, 18 tuổi đã là Võ Giả cấp một, mở 118 Bí Huyệt.
Chỉ là, Trần Trí Trung làm Thượng Tướng, tiếp xúc với thiên tài rất nhiều, tầm mắt khả năng là rất cao, cháu gái ‘thiên tài’ của ông, muốn đối phương nghe danh thôi cũng đã khó, huống chi là muốn lọt vào mắt của đối phương.
Lý Xuyên An suy đoán một chút, sau đó gật gật đầu, nói:
"Ta đúng là có vị cháu gái này, không biết Thượng Tướng Trần….?"
Trần Trí Trung uống ngụm trà, lấy từ trong ngực áo ra một phong thư, đúng hơn là một tấm thiệp màu xanh quân đội.
Nhìn tấm thiệp này, hai mắt Lý Xuyên An hơi ngạc nhiên, dùng hai tay cẩn thận cầm lấy.
Phía bên ngoài cũng đơn giản, ghi ‘Trường Đại Võ Quân Khu Phía Nam’, mời ‘Lý Nhiên Tuệ’.
Năm nay cháu gái đã 18 tuổi, sắp tới đây là Võ Khoa, tấm thiếp mời này, chính là một loại ‘vượt khảo’, không cần thi mà có thể trực tiếp tiến vào Trường Đại Võ Quân Khu Phía Nam, một trong những trường tốt nhất cả nước.
Lý Xuyên An còn chưa hết sự ngạc nhiên thì Trần Trí Trung đã đứng lên, chấp tay chào một cái, nói:
"Lý Nhiên Tuệ có thiên phú rất tốt, một vị Đại Tướng đã chấm trúng con bé, thật hy vọng con bé sẽ tuyển chọn Trường Quân Khu."
"Chuyện Quân Khu bề bộn, mong ông Lý lượng thứ, ta xin phép ra về."
Lý Xuyên An định thần lại, gật gật đầu, dẫn đường cho Trần Trí Trung ra khỏi nhà họ Lý, chờ đến khi xe quân đội biến mất khỏi tầm nhìn thì nhìn vào tấm thiếp mời trên tay.
Đích thân một vị Thượng Tướng đưa thiếp, đã vậy còn đưa cho lão, chứng tỏ là Đại Võ Quân Khu rất muốn chiêu nhập cháu gái, muốn thông qua lão mà tạo ‘áp lực’ cho con bé.
Chỉ là, thiên phú của cháu gái không quá nổi bậc, cũng không náo sự gì, làm sao lại được một vị Đại Tướng chấm trúng chứ?
Xem ra, phải chờ con bé về rồi dò hỏi mới được.
…….
Thời gian đã vào giữa đêm, mặt trăng đã treo trên đỉnh đầu, thắp sáng tất cả các nơi u tối.
Trong con hẻm âm u, lạnh giá kia cũng vậy, ánh trăng dần dần đổ góc theo phương thẳng đứng, chiếu rọi tất cả mọi thứ, kể cả thi thể nam sinh đã không con hơi thở kia.
Bất chợt, không biết có phải ảo giác hay không, trong một khoảng khắc, ánh trăng chợt chuyển màu thành đỏ như máu, cực kỳ ma mị, hay đúng hơn là trông rất quỷ dị.
Khoảng khắc này, rất rất rất nhanh, nhanh đến mức không ai có thể nhận ra sự chuyển đổi này, dù có là cường giả mạnh nhất của Ninh Thành đi chăng nữa.
Và sự kỳ lạ đó, lại dẫn đến một sự kỳ lạ khác.
Thi thể không còn hô hấp kia chợt……
Mở mắt.
Đăng bởi | storm-yy |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 7 |