Nhìn thấy dì Trương rồi hả?!
Giống như thế giới ban đầu, nhà ở vẫn rất đắt đỏ. Dù là người sống hay người chết ở, giá cả đều trên trời! Diệp Thu tìm đến một cửa hàng bán đất nghĩa trang gần đó, hỏi giá. Mỗi mét vuông có giá tận 5 năm thọ mệnh! Tương đương với hơn 250 vạn tiền kiếp trước. Quá đắt! Nhưng Diệp Thu hiện tại thì không thiếu thọ mệnh.
Sau khi mua xong đất và chọn ngày hạ táng, Diệp Thu quay trở lại khu nhà cũ. Chập tối, đám phóng viên và hot TikToker đã vãn bớt. Chủ yếu là vì bên này chẳng còn tin tức gì mới, ngược lại bên phía người tố cáo lại bị đào ra một cậu con trai đang học đại học. Hơn nữa, cậu ta còn là một thiên tài! Mới ngoài hai mươi mà đã được đánh giá cấp W, thuộc tính cao nhất là Lực lượng đã đạt 30 điểm! Hiện tại cậu ta đã về nhà.
...
Trong căn hộ sang trọng ở tầng 12, trước cửa dán câu đối trắng. Cánh cửa khép hờ, hương khói từ bên trong lan tỏa ra. Ánh đèn mờ ảo. Gần cửa ra vào là một bàn thờ. Hai bức ảnh đen trắng của một đôi vợ chồng được đặt ở đó. Một chàng trai trẻ đang đứng ngơ ngác, vẻ mặt hoang mang, nhưng trong mắt lại lóe lên tia hung ác! Chàng trai cao lớn, khoảng một mét tám, cơ bắp cuồn cuộn.
"Cha… mẹ…"
"Con không tin bố mẹ tự tử!"
"Con không tin!"
Giọng chàng trai khàn khàn. Nghe tin cha mẹ mất, cậu ta như chết lặng, dùng nửa năm thọ mệnh để tức tốc trở về. Nhưng sự thật vẫn là cha mẹ cậu đã chết, do ngã lầu! Pháp y kết luận là tự sát vì không có dấu hiệu ẩu đả hay vết thương rõ ràng trên thi thể, trong phòng cũng không có dấu vết xô xát. Cảnh sát cũng dựa vào đó để kết án. Mọi người đều chấp nhận kết quả này, chỉ trừ chàng trai trẻ không tin!
...
Đêm khuya, đêm đầu tiên canh giữ linh cữu. Hũ tro cốt của Trương Xuân Hoa được đặt trong một chiếc tủ mới mua. Nến được thắp, hương được đốt. Diệp Thu và Trương Dĩ Du thay phiên nhau canh giữ, người trước nửa đêm, người sau nửa đêm. Lúc này đã quá nửa đêm, nhưng Diệp Thu vẫn chưa gọi Trương Dĩ Du dậy. Cậu vuốt ve viên tinh thể trong suốt hình tam giác mà viên cảnh sát trung niên đã đưa. Sau khi tìm hiểu, cậu đã biết đó là gì. Viên tinh thể đó được gọi là "Thọ Mệnh Tinh", một loại tinh thạch tự nhiên. Mỗi viên chứa đựng mười năm thọ mệnh. Tương truyền, "Thọ Mệnh Tinh" hình thành từ cốt nhục của người hoặc động vật sau khi chết, chôn sâu dưới đất và trải qua thời gian biến đổi. Đương nhiên, thứ này với người khác thì vô giá, nhưng với Diệp Thu thì chẳng khác nào một đồng xu rơi trên đất, cậu còn chẳng buồn liếc nhìn.
"Tiểu Thu…"
Khoảng ba giờ sáng, một giọng nói đột ngột vang lên trong căn phòng không lớn. Diệp Thu giật mình. Một giây sau, toàn thân cậu dựng tóc gáy! Cậu trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc sofa cách đó không xa. Trên đó, một bóng người quen thuộc đang ngồi! Một chiếc áo sơ mi kẻ ô mộc mạc, chiếc quần jean bạc màu, đôi giày vải đã mòn gót. Khuôn mặt vàng vọt đầy nếp nhăn, nhưng vẫn phảng phất nét đẹp thời trẻ.
"Tiểu Thu."
Người phụ nữ trung niên lên tiếng lần nữa, giọng nói hiền hòa. Da đầu Diệp Thu tê dại! Dù cậu đã là cao thủ cấp G, thọ mệnh hơn vạn năm, tứ đại thuộc tính đều trên 2000, nhưng vẫn kinh hãi. Vì người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trên sofa không ai khác chính là Trương Xuân Hoa đã chết!
"Tiểu Thu đừng sợ."
Trương Xuân Hoa thấy vẻ mặt của Diệp Thu thì vội vàng giải thích: "Dì thực sự đã chết, nhưng linh hồn vẫn chưa tan biến hoàn toàn. Nếu không có gì bất ngờ, bảy ngày sau linh hồn dì mới tan biến hoàn toàn, mới rời khỏi thế giới này."
"Dì Trương… cái này… cái này…"
Diệp Thu nhất thời khó chấp nhận cảnh tượng này. Khoảng mười mấy phút sau, cậu mới lấy hết can đảm, thận trọng tiến lại gần Trương Xuân Hoa. Đến gần, cậu đưa tay ra, muốn chạm vào cánh tay dì, nhưng tay cậu xuyên qua! Hoàn toàn không chạm vào được! Điều này khiến Diệp Thu xác nhận, dì Trương thật sự đã biến thành "ma"!
...
Sáng hôm sau, việc đầu tiên Trương Dĩ Du làm khi tỉnh dậy là chạy ra phòng khách. Thấy Diệp Thu ngồi ngay ngắn trên ghế, cô bé thở phào nhẹ nhõm, rồi lên tiếng: "Anh Diệp Thu, sao tối qua anh không gọi em dậy?"
Diệp Thu quay đầu lại, mếu máo nói: "Tiểu Du, anh nói tối qua anh thấy dì Trương, em có tin không?"
"Hả?"
Trương Dĩ Du ngớ người, rồi mím môi, rõ ràng là không tin. Mẹ cô đã chết, lúc ngã xuống còn rơi ngay bên chân cô.
"Anh Diệp Thu, anh mau đi nghỉ ngơi đi." Trương Dĩ Du lảng tránh chủ đề. Cô nghĩ Diệp Thu quá mệt mỏi, cộng thêm việc ngày nhớ đêm mong nên mới bị ảo giác.
"Không sao, anh không mệt."
Thấy Trương Dĩ Du không tin, mà tối qua do quá kinh hãi nên cậu cũng không quay phim lại được, nên không thể chứng minh được. Vì vậy, cậu không nhắc lại chuyện đó nữa, mà đứng dậy nói: "Mấy ngày nay em cứ ở nhà, đám phóng viên và hot TikToker vẫn còn canh ngoài kia. Cơm nước gì đó anh sẽ mua về."
"Vâng." Trương Dĩ Du cũng không muốn ra ngoài.
Đăng bởi | hoangvvietfr91 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 199 |