Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khốn cảnh.

Tiểu thuyết gốc · 2079 chữ

- Cậu bị thôi việc!

Triệu Ngã Lão thẳng tay ném một sấp giấy tờ về phía nam thanh niên mặc trên người bộ đồ công sở. Ông nheo mày tỏ rõ vẻ bực tức, tiếp tục lớn tiếng quát:

- Có mỗi việc lập trình mà delay từ ngày này sang ngày nọ, tôi cho cậu ít gì cũng phải hơn năm tháng! Một con trợ lí ảo còn làm tốt hơn cậu!

- Đã không làm được việc vậy thì đừng làm trễ tiến độ của team!

- Haizz..

Thiên Huyền nhặt sấp giấy tờ trên tay, trong đầu âm thầm thở dài.

Tình cảnh trước mắt không thể nói là quá hiếm lạ với hắn, cảm giác sớm đã quen thuộc.

Đơn giản là cắt giảm nhân sự, đùn đẩy 4 việc cho một team 8 người cho riêng mình hắn.

Đạo lý người tài sẽ được trọng dụng hiển nhiên quá rõ ràng, đáng tiếc Thiên Huyền lại không phải, hắn chỉ là một tên đạt được học vấn cấp ba may mắn tự bơi được trên biển kiến thức lập trình.

Sớm ngày hạt giống ưu tú tiềm năng hơn sẽ xuất hiện, cũng là lúc hắn bị buộc phải rời đi với trang CV kém cỏi của mình.

- Sếp Triệu à, cho em một cơ hội nữa, em chắc chắn sẽ làm được.

- Tôi cho cậu bao nhiêu cơ hội rồi? Đừng nói nhiều, dọn dẹp chỗ ngồi rồi di chuyển đi.

Triệu Ngã Lão quả quyết lắc đầu, ý của ông đơn thuần đã quyết.

Mất việc lần này, đồng nghĩa Thiên Huyền phải mau chóng sớm tìm việc mới nếu không muốn bị chủ nợ đuổi dí.

Gia cảnh bần hàn, tù túng, mẹ của hắn đã quá tuổi lao động nên sớm đã nghỉ hưu hưởng thụ tuổi già. Hợp đồng chuyển nhượng nợ nhà nước cũng được Thiên Huyền kế thừa, mỗi tháng phải tiêu tốn hơn 2 vạn kim tệ chỉ để đóng thuế, chưa tính đến tiền sinh hoạt điện nước.

Xoay người ủ rũ đi tới bàn làm việc thu dọn lại máy tính và chút ít đồ dùng cá nhân, Thái Hạo bên cạnh là đồng nghiệp đưa ra ánh mắt đáng thương an ủi:

- Anh Huyền, sau việc lần này anh tính đi đâu?

- Không biết, lại rải CV tìm tiếp.

Thiên Huyền nhàn nhạt đáp, thân gánh vác bốn việc trong một đội, thành viên dĩ nhiên cũng nhìn ra được năng lực của Thiên Huyền.

Nhưng cũng không thể thay đổi gì nhiều, năng lực là một thứ, tiềm năng lại là một thứ khác hoàn toàn.

Xong xuôi mọi thứ, Thiên Huyền gật đầu chào toàn bộ thành viên trong team, ít gì hơn một năm cũng tạo ra vài mối tương liên đáng nhớ:

- Cảm ơn mọi người đã chiếu cố.

- Anh không định làm một bữa tiệc chia tay à?

- Quá phiền, để dịp khác tôi mời mọi người. Vậy đi đây.

Thiên Huyền lắc đầu đáp, hắn không có nhiều thời gian đến thế, rượu bia tiệc tùng cũng chẳng phải sở thích của hắn.

Nhanh chóng bước ra khỏi công ty, Thiên Huyền ngước nhìn bầu trời mịt mù mây đen:

- Từ khi nào.. ánh nắng không còn soi rọi xuống mặt đất nữa nhỉ?

Mây đen bụi mịn kín mít bay đầy đường, tuy phát triển nhưng vấn đề vệ sinh môi trường ở nơi Thiên Huyền ở vẫn còn bị xem nhẹ. Các nhà máy, công ty dầu vẫn thường xuyên thải dầu bẩn xuống cống ngầm chảy thẳng ra sông ngòi biển lớn.

Khói độc cũng không ngoại lệ thải trên bầu trời.

- Aiz, chiến tranh, lại sinh ra ngay thời chiến thì ta còn mong chờ thứ tốt đẹp gì?

Lắc đầu cười tự giễu, Thiên Huyền lê bước đi trên đường lớn, chẳng bao lâu đã quẹo vào một con ngõ chật hẹp.

Đứng trước một ngôi nhà tập thể tồi tàn, hắn đi đến phòng số ba chậm rãi mở cửa.

Thiên Huyền tiến vào trong, nằm ngã lên giữa sàn nhà nhắm mắt lại.

- Cũng may mẹ đi nước ngoài, còn sống ở đây chắc sẽ bị áp lực tổn thọ mất thôi.

Căn phòng lớn đầy bụi, nhưng chỉ có bốn bức tường xung quanh, thậm chí đến cả một cái giường ngủ còn không có.

Không phải Thiên Huyền keo kiệt bủn xỉn, mà là những vật dụng đó quá đắt đỏ khi mà lương tháng của hắn cứ không cánh mà bay bởi tiền nợ. Việc làm thêm cũng chỉ đủ để cho hắn cái ăn cái sống tạm bợ.

Ting..

Tưởng chừng cuộc sống chỉ có bất hạnh làm bạn, hắn vẫn may mắn trải nghiệm được thứ gọi là tình yêu, tình bạn.

Điện thoại reo chuông, Thiên Huyền lười biếng mở lên ngó một lượt.

- Anh Huyền, nghe nói anh lại bị sa thải rồi? Có muốn sang bên em làm không?

Mi mắt thoáng rũ xuống, hắn vứt điện thoại sang một bên tạm không để ý đến.

Biết rõ đối phương có ý tốt, nhưng Thiên Huyền đọc xong chỉ thấy lòng thêm cồn cào, nhận thức bản thân càng thêm thảm hại.

Người gửi là bạn gái cũ của hắn, tuy đã chia tay song vẫn còn giữ liên lạc như bạn bè bình thường.

- Chậc.. hôm nay là tới hạn phải trả lãi nhỉ?

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG!

- Mở cửa! Mau mở cửa!

Tiếng đập cửa như muốn phá toang cánh cửa sắt đùng đùng vang lên, giọng nói rắn chắc ồn ào phát ra phía sau cánh cửa.

Thiên Huyền duy trì im lặng, tiếng kêu vẫn không ngừng vang lên làm phiền hắn lẫn hàng xóm chung quanh.

- Tao biết mày ở trong, đừng giả vờ không có nhà! Nói cho mày biết, hôm nay mà không trả thì cái nhà này mày cũng đừng hòng ở!

- Bây đâu? Phá cửa!

Cót két..

Cửa sắt chậm rãi mở hé ra, Thiên Huyền rụt rè nở nụ cười từ thiện nói:

- Anh Hổ, cho em khất hôm nay, ngày mai chắc chắn sẽ trả đủ cho anh mà.

- Lại mai? Mai của mày là cả tháng lãi rồi! Tao cũng không cần lãi nhiều, chỉ cần trả gốc là được.

Đại Hổ lạnh lùng lên tiếng, bao quanh hắn là năm tên đàn em xăm kín người với bộ dáng hắc sát hung thần.

- Hôm nay em vừa bị sa thải.. mong anh nương tình một chút.. hay là thế này, ngày mai em chắc chắn sẽ trả anh nửa phần vốn.

Nụ cười trên mặt Thiên Huyền ngày càng đắng chát.

Đàn em bên cạnh nhìn hắn, tiến gần Đại Hổ to nhỏ:

- Anh Hổ, thằng này cũng quá thảm rồi, hay là để nó ngày mai đi? Không được thì dỡ nhà của nó luôn.

- Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, mày để nó ngày mai, nó sẽ còn có ngày mai nữa. Phải răn.

Nói xong câu này, ánh mắt Đại Hổ trở nên bất thiện, hắn không nói không rằng đạp cửa để cánh cửa bắn lùi về sau đập vào người khiến Thiên Huyền đau điếng ngã về sau.

- Mày xem bọn tao như trò đùa à?

Một cước rồi lại một đấm ập tới tung vào người Thiên Huyền, cơ thể mảnh khảnh chưa trải qua lần luyện tập nào nhanh chóng bị đánh cho bầm dập.

Thiên Huyền bất lực cuộn tròn người lại đón nhận từng cú đánh, đau đớn, khuất nhục là cảm giác mà hắn phải chịu đựng bấy giờ.

Phần nào đó trong tâm hồn lại được thanh thản, hắn muốn dùng đau đớn để quên đi áp lực tinh thần.

Được một lúc Đại Hổ lập tức dừng tay, hừ lạnh xoay người rời đi:

- Ngày mai tao lại đến, mày liệu hồn mà làm đúng lời nếu không muốn chết.

Kết thúc rồi sao? Thiên Huyền hé mắt ngồi dậy, lau chùi khoé miệng đang rỉ máu tươi, Đại Hổ rời đi cũng không làm tâm trạng hắn phấn chấn phần nào.

Bù lại, vấn đề kiếm tiền trả lãi lại ập tới, Đại Hổ là nợ riêng, còn tiền điện, tiền vay của ngân hàng sắp tới nữa, đầu óc Thiên Huyền nhanh chóng lâm vào bế tắc.

- Làm sao cho thoả đáng đây? Mệt mỏi thật, với lương hiện tại chỉ trả đủ lãi, biết bao lâu mới hết nợ?

- Ngân hàng cho vào danh sách đen, tín dụng đen lại càng không thể, chả nhẽ chỉ có đi cướp mới có thể xoay chuyển?

Bước vào nhà vệ sinh, nhìn vào bản thân trong gương với hai quầng mắt thâm đen, Thiên Huyền dùng băng cá nhân dán lại vết thương trên mặt tạm thời sơ cứu.

- Thảm hại, yếu đuối, bất lực.

Ba tính từ hiện lên trong đầu hắn tả rõ con người hắn bấy giờ.

A, muốn chết thật, chết rồi sẽ không phải làm gì, nợ cũng không cần trả.

Lắc đầu rũ bỏ ý nghĩ tiêu cực, Thiên Huyền vội dùng nước rửa mặt để giữ lấy tỉnh táo tránh làm điều dại dột trú ngụ bấy lâu trong suy nghĩ.

- Không, biến đi.

Ting ting..

Điện thoại vang lên vài tiếng tin nhắn, nhìn sơ qua, tâm trạng Thiên Huyền lần nữa trầm xuống, hoá đơn kết toán tiền điện đã đến, hắn thật sự là bị ép đến đường cùng rồi.

Thôi để ý điện thoại, Thiên Huyền mặc chiếc hooddie đen tuyền ngồi vào một góc, lẳng lặng nhìn vào bức tường trước mắt.

Hắn cảm thấy trống rỗng.

Ở thời học trò, hắn bình phàm không nổi trội. Đến cái thời 23 tuổi, hắn vẫn y nguyên một bộ không nổi bật.

Điểm sáng duy nhất trong cuộc đời hắn có lẽ là tình yêu và tình bạn qua mạng.

Ọt..

- Đi ăn chút gì rồi lại tính tiếp.

Thở dài một hơi lạnh cóng, Thiên Huyền đặt bước ra khỏi nhà, băng qua con đường quen thuộc đi đến quán quen.

Thời gian tuy chưa đến buổi tối nhưng bởi điều kiện khắc nghiệt nên sắc trời chẳng bao giờ sáng.

- Nhân Thần Chi Chiến, hứa hẹn là một siêu phẩm thực tế ảo độc nhất với khả năng liên kết đến 99% tính chân thực, ra mắt vào ngày 28/7 trên toàn cầu. Nhanh tay đặt trước chỉ với 1 vạn kim tệ để trở thành người chơi tiên phong!

Ánh đèn neon soi rọi nhấp nháy khắp đại lộ đầy xe công nghệ tiên tiến, biển quảng cáo to lớn thông thường bây giờ lại thu hút sự chú ý của Thiên Huyền.

- Ông chủ, cho ba cái bánh bao.

Loay hoay trong ví móc ra 15 kim tệ, Thiên Huyền đối với một quầy bánh bao nhỏ nói.

- Đây, của cậu. Nay lại có chuyện gì à? Sao mặt mày ủ rũ thế kia?

Ông chủ bán bánh bao nhanh chóng gắp vào túi cho Thiên Huyền ba cái, ông thấy Thiên Huyền bị thu hút bởi biển quảng cáo động phía trên liền tiện miệng nói:

- Con trai của ta cũng góp mặt trong dự án đó, thằng bé cũng mang về cho ta một bản để giải trí. Nó nói ta chơi game này thì không cần phải bán bánh bao nữa, vì trong game cũng có thể bán bánh bao.

- ...

Thiên Huyền á khẩu nhìn ông chủ bán bánh bao, ngươi sinh một đứa con trai tốt a.

- Tôi cũng bỏ game hơn vài năm rồi, nhìn mấy thứ này thật sự khơi lại chút kỉ niệm. Ông chủ ngài mà ngừng bán, tôi liền thật sự sẽ chết đói đấy.

Thiên Huyền nở nụ cười nhạt trêu chọc ông chủ, hắn đối với người trước mặt cũng xem như là quen thân, bởi Thiên Huyền là khách quen đã lui tới đây hơn 4 năm liền.

- Già rồi, không thể chơi. Cậu muốn thử không? Ta định đem đi bán nhưng có vẻ như cậu cần nó hơn ta đấy.

Đến phút này thì Thiên Huyền thực sự có chút động lòng, nghĩ lại bao nhiêu phiền não định từ chối thì ông chủ bán bánh bao liền nhét một tờ giấy đưa vào tay hắn.

- Thôi đi đi, về đến nhà rồi mở, lão già ta có chút ngại.

Bạn đang đọc Toàn Cầu Trò Chơi: Vạn Giới Vấn Đỉnh. sáng tác bởi kisaragishunn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kisaragishunn
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.