Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đổi kênh

Phiên bản Dịch · 1545 chữ

Phương lão sư, cũng là chủ nhiệm lớp chọn của Nhất Trung.

Bạch Vô Song vốn là niềm hi vọng của hắn, vậy mà lại thất bại.

Hắn đương nhiên khó chịu.

Nhưng hắn vẫn trấn an nói: “Không có việc gì, với thực lực của ngươi, không cần phải chọn phó chức nghiệp, năm sau học lại, thi lại một lần là được rồi! Nhất định phải rút kinh nghiệm lần này, không thể khinh suất nữa!”

“Vâng, Phương lão sư!” Bạch Vô Song cũng chỉ có thể thu lại tâm tình, gật đầu thật mạnh.

Hắn vẫn còn cơ hội!

Hắn sẽ không cam tâm chọn phó chức nghiệp.

Cũng không cam tâm học ở những trường bình thường, lần thi đại học tiếp theo, hắn muốn cạnh tranh ngôi vị đầu bảng của thành phố! Muốn vào những trường đại học trọng điểm để bồi dưỡng!

Chung Văn Sơn - hiệu trưởng của Nhất Trung, sau khi thấy Bạch Vô Song thất bại, sắc mặt cũng rất khó coi.

Bạch Vô Song chính là bộ mặt của Nhất Trung, nhưng bây giờ hắn lại thua!

Một vị chủ nhiệm bên cạnh nhỏ giọng nói: “Hiệu trưởng, mặc dù Bạch Vô Song thua, nhưng chúng ta còn có Tôn Trạch, còn có Lăng Chiến - con ngựa ô kia nữa.”

Chung Văn Sơn nghe vậy, tâm tình tốt hơn nhiều.

Bất quá vẫn có chút sa sút nói: “Tôn Trạch trước mắt thành tích vẫn chưa rõ, nhưng Lăng Chiến… Thôi bỏ đi.”

“Cửa ải trước hắn có thể dùng kinh nghiệm chiến đấu phong phú cùng kỹ năng hoàn mỹ để ứng phó, nhưng cửa ải áp chót là tinh anh quái!”

“Bất kể là máu, phòng ngự hay là tốc độ, cùng uy lực kỹ năng, đều khó hơn cửa ải trước vô số lần!”

“Mà Lăng Chiến bất quá chỉ là tán nhân không có chức nghiệp… Muốn đi xa, khó!”

Vị chủ nhiệm bên cạnh cũng đều im lặng.

Hắn biết, hiệu trưởng nói đều là sự thật.

Ngược lại là Tề Mộc - chủ nhiệm lớp của Lăng Chiến lại tin tưởng nói: “Hiệu trưởng, vẫn là chờ mong một chút đi, vạn nhất thì sao?”

Chung Văn Sơn cùng vị chủ nhiệm kia không nói gì.

Hiển nhiên.

Trong mắt bọn họ, đối mặt với cửa ải khảo hạch cường đại như thế, “Vạn nhất” có thể sẽ không tồn tại!

Bạch Vô Song dưới sân nghỉ ngơi một chút.

Đi tới thính phòng.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận sự an ủi của vô số đàn em.

Bạch Vô Song nhân vì lâu dài đứng đầu bảng, nên các đàn em khối mười một đều sùng bái hắn đến cực điểm.

Thậm chí còn lập ra một hội fan hâm mộ Vô Song.

Hắn thất bại chắc chắn sẽ có vô số đàn em đến an ủi.

Bạch Vô Song đối với nam sinh thì không quan trọng, hắn chú ý là những nữ sinh xinh đẹp động lòng người kia.

Khi hắn đi đến thính phòng, chuẩn bị bày ra vẻ mặt đau khổ, muốn tìm kiếm sự an ủi từ các fan nữ.

Lại đột nhiên phát hiện, hoàn toàn không ai thèm để ý đến hắn!

Không một ai!

Tất cả đàn em đều ngẩng đầu, mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình.

Đồng thời miệng còn lẩm bẩm.

“Mẹ kiếp, sao còn chưa chuyển kênh tới chỗ Lăng Chiến học trưởng vậy?”

“Đúng đó, Lăng Chiến học trưởng chắc đã chiến đấu với tinh anh quái rồi!”

“Mau đổi kênh đi!”

……

Bạch Vô Song: “……”

Một mình đứng trong gió ngơ ngác.

Vì cái gì không ai nhìn ta?

Ta là Vô Song học trưởng mà các ngươi yêu thích nhất, sùng bái nhất đây!

Nhưng bây giờ sao các ngươi lại không thèm ngó ngàng gì đến ta nữa vậy?

Chẳng lẽ ta trong mắt các ngươi đã biến thành có cũng được mà không có cũng không sao sao?

Chung quy là sai rồi.

Còn nữa.

Lăng Chiến là ai?

Chẳng lẽ là thiên tài đứng đầu của trường nào sao?

“Phương lão sư……”

Bạch Vô Song vô cùng đáng thương quay đầu nhìn về phía chủ nhiệm lớp mình.

Phương lão sư nhìn thấy Bạch Vô Song ngày xưa được yêu thích lại bị ngó lơ, có chút buồn cười.

Nhưng hắn vẫn cố nén ý cười, phất phất tay: “Vô Song, tới đây, cùng xem tiếp đi.”

Phương lão sư hiện tại đối với tình hình chiến đấu của Lăng Chiến kỳ thực là phi thường tò mò.

Hắn rất muốn biết, hắc mã chói sáng kia, rốt cuộc có tư cách cạnh tranh Trạng Nguyên cấp thành phố hay không.

Về phần cạnh tranh Trạng Nguyên cấp tỉnh… Vậy thì đừng nghĩ.

Đó là khảo nghiệm tốc độ thông quan cửa ải BOSS của thí sinh!

Không sai, không phải chỉ cần ngươi qua được cửa ải BOSS là xong, mà là phải xem tốc độ thông quan của ngươi!

Nhân vì ở những thiên tài cấp tỉnh kia, đánh bại BOSS, có tay là làm được!

Bọn họ theo đuổi là làm sao để giải quyết BOSS nhanh nhất!

Mà theo Phương lão sư thấy, Lăng Chiến cuối cùng hẳn là sẽ dừng lại ở cửa ải tinh anh quái này.

Nếu như hắn có thể thắng, top 10 cấp thành phố Hải Thành đã định trước sẽ có một vị trí cho hắn.

Nếu như có thể thông quan nhanh hơn, Trạng Nguyên cấp thành phố Hải Thành chưa biết chừng rất có hy vọng!

Học sinh của hắn cùng hiệu trưởng lúc này ý nghĩ cơ hồ giống hệt Phương lão sư!

Kỳ thực.

Nếu như nói Lăng Chiến vốn là một thiên chi kiêu tử, nói không chừng sẽ không khiến người ta chú ý đến vậy.

Nhưng mấu chốt hắn là một tán nhân không có chức nghiệp! Hơn nữa còn là đơn thân độc mã vượt ải bí cảnh!

Huống chi……

Thành tích kiểm tra hàng ngày của hắn bình thường đến không thể bình thường hơn!

Cũng chính vì những nguyên nhân trên.

Khiến cho Lăng Chiến lúc một tiếng hót lên làm kinh người, đặc biệt hấp dẫn rất nhiều ánh mắt cùng sự chú ý.

Nói trắng ra, chính là một thiên tài cùng một con hắc mã đột nhiên xuất hiện.

Người ta khẳng định sẽ ưu tiên đặt sự chú ý lên con ngựa ô kia!

Trong ánh mắt mong chờ của mọi người.

Hình ảnh trên màn hình rốt cục cũng hợp nhất lại.

Đồng thời.

Cũng rốt cục đem ống kính tập trung vào thân ảnh đơn bạc mà thon dài kia!

“Tới rồi!”

“Trận chiến vượt ải tinh anh của Lăng Chiến học trưởng!”

……

Bên trong bí cảnh Tà Hoàng sa mạc.

Cửa thứ ba, cung điện sa mạc.

Vô số xác bọ cạp lẳng lặng nằm trong vũng máu.

Mùi hôi thối của máu quái vật tràn ngập toàn bộ cung điện, khiến người ta ngửi thấy buồn nôn, nhìn thấy ghê tởm.

Nếu như không biết rõ còn tưởng rằng nơi này là địa ngục nào đó.

Trong núi thây biển máu này.

Một thân ảnh thon dài gầy gò ngạo nghễ đứng đó.

Cúi đầu nhìn thoáng qua cây cung trong tay, phát hiện dây cung đã gần đứt gãy.

Vô số lần giương cung khiến độ bền của món v·ũ k·hí sơ cấp này hoàn toàn về không.

Phựt!

Lăng Chiến nhẹ nhàng kéo một cái, dây cung đứt phựt.

“Tạm biệt, người anh em.”

Lăng Chiến ném cây cung đã hỏng hoàn toàn vào vũng máu, sau đó quay đầu nhìn về phía sâu nhất trong cung điện sa mạc.

Nơi đó, một cánh cửa lớn bằng đồng xanh sừng sững.

Trong khe cửa, ánh sáng màu lam nhạt thẩm thấu ra.

Cùng thẩm thấu ra, còn có tiếng gầm gừ bén nhọn thê lương của quái vật.

Dường như nơi đó không giống như thông hướng cửa ải tiếp theo.

Mà là thông hướng một tòa địa ngục tràn ngập thống khổ.

Lăng Chiến không chút do dự, mũi chân điểm nhẹ, thân hình phiêu nhiên đi tới trước cửa đồng xanh, trực tiếp đưa tay đẩy ra cánh cửa đồng to lớn này.

……

Thối!

Hôi thối!

Mùi vị này, tựa như là xác thối rữa mấy ngày, lại lẫn với mùi tanh của một loại quái vật nào đó, cuối cùng tràn ngập trong cửa ải này, khiến người ta buồn nôn.

Ngoài mùi thối ra.

Là một mảnh đen nhánh đưa tay không thấy được năm ngón.

Đăng!

Đăng!

Đăng!

……

Những ngọn đèn xung quanh không lửa tự cháy, tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt.

Khung cảnh đen nhánh ban đầu dưới ánh sáng màu lam nhạt này, hiện ra hình dạng vốn có.

Khi Lăng Chiến mượn nhờ ánh đèn thấy rõ ràng khung cảnh cửa ải này, đôi mắt trong nháy mắt nheo lại.

Mà những khán giả bên ngoài thấy cảnh này, càng là phát ra tiếng kêu kinh hãi!

Chỉ thấy bên trong cửa ải……

Bạn đang đọc Toàn Dân Chuyển Chức: Tôi Có Thể Vô Hạn Mana (Dịch) của Lam Diệp Thư Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bach_nguyetquang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.