Đã có núi vậy thì lên đỉnh (2)
Chương 2785: Đã có núi vậy thì lên đỉnh (2)
( chương này ngắn nên mình cài free )
Sát Ý trong lòng nhanh chóng nảy sinh, Lâm Mặc Ngữ con mắt đỏ lên, tất cả ý nghĩ chỉ có một chữ: Giết!
Hắn hóa thân thành quái vật chỉ biết giết chóc.
Viễn Cổ tướng quân sát ý quá mạnh mẽ, xâm nhiễm Lâm Mặc Ngữ bản thân ý chí.
Nhưng sau một khắc, ý chí cường đại của Lâm Mặc Ngữ từ đáy lòng dâng lên.
Không đúng, không thể như vậy!
"Ta là Lâm Mặc Ngữ, ta không phải giết chóc khôi lỗi, ai cũng không thể khống chế ta, không thể!"
Linh hồn phát sáng rực rỡ, phát ra ánh sáng màu tím.
Ngũ phẩm Tử Ngọc Hồn vào giờ khắc này, toàn lực bộc phát.
Đây là lực lượng của Lâm Mặc Ngữ, là ý chí của chính hắn.
Hắn dùng ý chí đối kháng sát ý viễn cổ tướng quân lưu lại trong kiếm.
Ánh mắt dần dần khôi phục thanh minh, sát ý một lần nữa trở về trong kiếm.
Nguy hiểm thật!
"May mắn ý chí của ta trải qua tu luyện nguyền rủa Thổ Lỗ giới, cũng đủ cường đại."
Cầu hoa tươi 00
Cũng may linh hồn của ta đã đạt ngũ phẩm, nếu vẫn là tứ phẩm linh hồn trước kia, sợ đã chết rồi.
Lần nữa mạo hiểm vô cùng vượt qua một lần nguy cơ, trên con đường tu luyện, từng bước nguy cơ, không cẩn thận chính là thân tử đạo tiêu.
Nắm trường kiếm, linh hồn mãnh liệt phát lực, đem trường kiếm rút ra.
Hồn Linh Tổ Thú đang ngủ say phát ra tiếng gào thét, đại lượng hồn huyết phun ra từ miệng vết thương.
Nó dường như báo trước cái chết sắp tới, nhưng lại không thể làm gì.
Trận chiến viễn cổ đó nó bị thương quá nặng, khoảng cách tử vong chỉ kém một tia.
Thực vật trên người càng phát điên cuồng công kích Lâm Mặc Ngữ, đây cũng là nó duy nhất có thể làm phản kháng.
Kiếm trên cổ, làm cho thương thế của nó khó có thể khôi phục, ngủ say nhiều năm như vậy, vẫn như thế.
Lâm Mặc Ngữ nắm kiếm bay đến trên đầu nó, sau đó một kiếm nặng nề đâm xuống.
...
Kiếm giống như là đâm vào một khối cứng cỏi vô cùng da thuộc, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy cả thanh kiếm đều lấy phát sáng, rực rỡ vô cùng.
Ý chí của Viễn Cổ tướng quân, từ trên kiếm chảy vào trong đầu Hồn Linh Tổ Thú.
Giết! Giết! Giết!
Từng tiếng rít gào, kinh thiên động địa.
Ý chí của tướng quân tản ra sát ý điên cuồng, đó là loại sát ý đáng sợ Lâm Mặc Ngữ chưa từng thấy qua.
Loại sát ý này chỉ cần một chút là có thể nghiền chết chính mình.
Cả không gian đều chấn động, ầm ầm rung động.
Trên đầm nước, vô số sóng nước phóng lên cao.
Thác nước chảy vô số năm vào giờ khắc này ngược dòng mà lên, bay về giữa không trung.
Hồn Linh Tổ Thú phát ra từng trận kêu gào, vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Hồn Linh Tổ Thú mở mắt.
Nó như hồi quang phản chiếu mở mắt, thấy được Lâm Mặc Ngữ.
Trong mắt nó tràn ngập hung lệ cùng cừu hận, phảng phất muốn thấy rõ rốt cuộc là ai giết mình.
Lâm Mặc Ngữ trong lòng lộp bộp một chút, theo bản năng lui về phía sau bay đi.
Hồn Linh Tổ Thú nhìn Lâm Mặc Ngữ, nhìn mấy giây.
Cuối cùng ánh mắt của nó trở nên ảm đạm, hoàn toàn mất đi thần thái.
Thân thể Hồn Linh Tổ Thú bắt đầu hư hóa, vô số điểm sáng từ trong cơ thể nó bay ra.
Lâm Mặc Ngữ vào giờ khắc này, nghe được vô số linh hồn nỉ non, bên tai vang lên đủ loại thanh âm.
Dường như có vô số người đang bày tỏ lòng biết ơn đối với mình.
Lâm Mặc Ngữ tựa hồ hiểu được cái gì, những này cảm tạ chi âm, đến từ viễn cổ thế giới kia, đến từ Hồn Linh Giới.
Có lẽ ở năm đó, chúng nó cử giới hiến tế, cũng không phải là một chuyện đúng!
Linh hồn Hồn Linh Tổ Thú hoàn toàn tiêu tán, Lâm Mặc Ngữ thấy một khối bảo thạch trong suốt.
Tinh Hạch!
Một cỗ cự lực trống rỗng mà đến, mang theo thân thể triệu hoán, linh hồn không tự chủ được bị hút qua 0
Đăng bởi | timeless |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 19 |