Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tấm bia đá truyền công

Phiên bản Dịch · 1072 chữ

Sáng sớm,

Sáu giờ bốn mươi lăm phút, thế giới đang dần dần tỉnh lại, ánh nắng mặt trời chiếu rọi từ trên mây xuống, xuyên qua cánh đồng núi, chiếu lên giường, chiếu vào trong giấc mộng, đây cũng là một ngày rất bình thường.

Ít nhất là trước lúc này.

Sau đó một khắc, ánh mặt trời vẫn còn, nhưng trên bầu trời lại không hề có điềm báo trước xuất hiện một quả cầu ánh sáng bán trong suốt, càng giống như là một loại hình chiếu, hoặc là ảo ảnh.

Nhưng trên thực tế, cái này so với ảo ảnh, hoặc là hình chiếu gì đó rõ ràng hơn nhiều.

Một thế giới xa lạ, bỗng nhiên xuất hiện như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn, bất kể là thành thị hay là nông thôn, bất kể là đỉnh núi cao hay là trong biển rộng, ngay cả một bán cầu khác đang tiến vào đêm tối, cũng không bị ảnh hưởng thấy được một màn này.

Sự xuất hiện của quả cầu ánh sáng này, trái ngược với tất cả lẽ thường hiện có đã biết.

“Răng rắc răng rắc!”

“Tích tích tích!”

Trên đường phố hỗn loạn một đoàn, mọi người xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn đều chụp ảnh, chụp ảnh chung, đăng lên các loại bình đài, không đến một phút đồng hồ, chuyện này liền lên hot search.

Tiến tới diễn biến thành một trận toàn dân cuồng hoan.

Bầu không khí vui vẻ khắp nơi.

Ngoại trừ kẻ đang ngủ nướng, cùng với người đang nằm trên giường, vô luận thanh tỉnh hay không, vô luận đang áp dụng tư thế gì, chỉ cần tiếp xúc thân thể với giường, đều trong nháy mắt tiến vào một mộng cảnh kỳ lạ mà không chút nào không hài hòa.

Trong mộng cảnh là một mảnh hắc ám, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy sợ hãi, ngược lại có một thanh âm già nua chậm rãi vang lên, giống bối cảnh âm nhạc.

“Dị ma xâm lấn, đạo hỏa tàn lụi. Tam Thiên Thế Giới, Nhân tộc lâm nạn.”

“Các ngươi là một chi hậu duệ Nhân tộc cuối cùng trong ba ngàn thế giới, dị ma sẽ xâm lấn đến nơi đây sau ba trăm năm, phá hủy hết thảy.”

“Các ngươi có thể lựa chọn làm chút gì đó, cũng có thể lựa chọn cái gì cũng không làm.”

Nương theo thanh âm già nua này, phía trước bỗng nhiên sáng lên một điểm sáng giống như quỷ hỏa, sau đó là điểm thứ hai, điểm thứ ba.

Rất nhanh, ánh sáng này nhanh chóng mở rộng, thế mà lại bao phủ ba tấm bia đá.

Kiểu dáng bia đá rất phức tạp, rất cổ quái, rất đặc biệt, phía trên tựa hồ có chữ.

Nhưng khi ánh sáng dần dần tăng lên, rất nhiều người vốn tưởng mình chỉ đang nằm mơ lúc này mới hoảng sợ phát hiện, hay cho một cái hay, xung quanh người đông nghìn nghịt, chiêng trống rộn ràng, từ khi nào trong mộng của bọn hắn lại có nhiều người như vậy?

Tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, càng có kẻ lớn tiếng hô đừng hoảng hốt, mộng của ta ta làm chủ! Tất cả đều hư ảo, mau mau tỉnh lại! Ai u, quỷ áp giường rồi...

Không hoảng hốt mới là lạ.

Ngụy Thành giờ phút này cũng hoảng hốt, không phải hắn nhát gan, mà là hắn cho rằng mình rất có thể đã chết, thân là một người xã hội độc thân ba mươi tuổi, vất vả lắm mới có được một ngày cuối tuần không tăng ca, hắn không cẩn thận liền chơi game cả đêm.

Cái gọi là nhân sinh hữu hạn, hành lạc cần kịp thời, hắn vốn là vừa mới lên giường, đang muốn tiến vào mộng đẹp liền gặp được loại chuyện quỷ dị này, phản ứng đầu tiên chính là mình đã bước vào cầu Nại Hà.

Đặc biệt là cảm giác hắn muốn động đậy cũng không động đậy được, thật sự là quá mức hỏng mất.

Nhưng trạng thái này chỉ kéo dài vài giây, bởi vì ánh sáng trên ba tấm bia đá kia bỗng nhiên tăng lên gấp mấy lần, giống như mặt trời mọc ở phương đông, trong nháy mắt khiến cho tất cả mọi người bao gồm cả Ngụy Thành đều yên tĩnh lại, trong ánh sáng này dường như có một loại lực lượng có thể làm cho người ta an thần tĩnh khí, chiếu lên người, ấm áp, rất thoải mái, thậm chí nhịn không được muốn ngủ thêm một giấc nữa, cả người đều giống như đạt được tân sinh.

Đáng tiếc, tia sáng này chỉ kéo dài ba giây, liền lần nữa khôi phục bình thường, sau đó để lộ ra chủ thể của ba tấm bia đá kia.

Mà lúc này, thanh âm già nua kia mới lại một lần nữa vang lên.

“Đây là ba tấm bia đá khắc lục tâm pháp võ giả truyền công, nếu các ngươi muốn làm chút gì đó cho dị ma xâm lấn ba trăm năm sau, vậy thì hãy nhìn chằm chằm vào tấm bia đá truyền công một lát, tùy ý lựa chọn một trong số đó, nếu các ngươi chỉ muốn hưởng lạc trước mắt, hoặc là không tin chuyện này, vậy thì hiện tại có thể tỉnh lại rồi.”

Có kẻ tin hay không thì không biết, dù sao Ngụy Thành là không tin, nhưng đồng thời hắn cũng không muốn rời khỏi, nếu đây thật sự là mộng, tỉnh lại quá sớm chẳng phải là lãng phí sao?

Tham gia náo nhiệt ai sợ ai chứ!

Người có suy nghĩ giống như Ngụy Thành tự nhiên rất nhiều, tuy rằng mọi người giờ phút này đều bán tín bán nghi.

Lúc này, theo ánh mắt Ngụy Thành tập trung vào tấm bia đá thứ nhất, sau một khắc, trên tấm bia đá vốn trống không kia bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều văn tự và hình ảnh, chỉ là những văn tự hình ảnh này có chút kỳ lạ, giống như những con nòng nọc nhỏ, đang không ngừng bơi lội.

Nhưng thần kỳ hơn chính là, cứ như vậy, Ngụy Thành lại có thể hiểu được.

Bạn đang đọc Toàn Dân Viễn Chinh: Cứu Vớt Tu Tiên Giới (Dịch) của Lười Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamthanh2007
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.