Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sao không có áo?

Phiên bản Dịch · 1022 chữ

Thấy Cao Kiện đang trải tấm thảm trên sàn, Bạch Phù có chút lo lắng, cô vểnh cái miệng nhỏ lên rồi kéo tay Cao Kiện nói.

- Cao Kiện, buổi tối tôi có thể ngủ bên cạnh anh được không?

- Cái gì?

Cao Kiện nghe xong thì bắp thịt toàn thân đều căng cứng, là sao dạ?

Bạch Phù còn tưởng là Cao Kiện không đồng ý, thế là cúi đầu nhỏ giọng nói.

- Giường mềm mềm, nằm rất thoải mái, tôi có thể ngủ giường được không?

Chuyện này cũng là do buổi sáng Cao Kiện đã giảng giải một khoá. Nếu như có việc phải nhờ người thì thái độ phải chân thành, giọng nói phải nhẹ nhàng.

- À, chuyện này sao.

Cao Kiện thở dài một hơi, tiếp đó không biết tại sao lại muốn giải thích một chút.

- Thật ra là tôi định nhường giường ngủ cho cô, còn tôi thì ngủ dưới đất.

- Tuyệt vời!

Bạch Phù vui vẻ giơ hai tay hai chân trên không, áo thun rộng lớn làm ẩn hiện nội y màu trắng vừa mua của cô.

Vui vẻ hồi lâu thì Bạch Phù mới nhớ tới Cao Kiện, có chút không hiểu hỏi.

- Trên sàn cứng như vậy, vì sao anh không ngủ trên giường?

- Tôi…

Vẻ mặt Cao Kiện đen lại, tiếp đó hoàn chỉnh nửa câu sao.

- Tôi muốn trải nghiệm cuộc sống.

Mở tivi, Bạch Phù ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cao Kiện xem, nội dung trên tivi rất hấp dẫn Bạch Phù, cho dù là quảng cáo thì Bạch Phù cũng xem đến say sưa ngon lành.

Cao Kiện thì ngược lại rất buồn ngủ, thời gian này vốn dĩ là lúc hắn tu luyện, bất luận là dung linh quyết hay luyện tập ngự vật thì đây là khoảng thời gian tu luyện rất tốt. Đáng tiếc là Bạch Phù có mặt ở đây, cho dù Cao Kiện đã xem cô ấy là bạn thì tạm thời những bí mật của hắn vẫn không muốn bại lộ trước mặt Bạch Phù.

Xem tivi một chút thì Cao Kiện tựa đầu vào gối ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ, Cao Kiện vừa được thăng quyền hạn lên cấp D, thế là hắn mở ra hồ sơ cấp D, cái hồ sơ đầu tiên vừa mở ra chính là vụ án của Vu Dĩnh và Hoàng viện trưởng.

Cao Kiện cực kỳ hưng phấn, vừa định xem thử rốt cuộc là hai người này đã xảy ra chuyện gì thì ở bên cạnh nghe được tiếng hô hoán.

- Ngon quá!

Cao Kiện hoảng hồn ngồi dậy, quay đầu nhìn lại thì phát hiện Bạch Phù đang ăn thịt bò khô.

Cao Kiện nhíu mày hỏi.

- Đã đánh răng xong rồi vì sao lại ăn nữa? Cô chưa ăn no hay sao?

Bạch Phù vuốt vuốt bụng nhỏ, rõ ràng là đã ăn no nê.

- Vừa rồi tôi nhìn thấy quảng cáo, cho nên muốn ăn thử một miếng.

Bạch Phù chóp chép cái miệng nhỏ, một khối thịt bò khô trong chớp mắt đã bị cô ăn sạch.

- Tôi còn tưởng là thịt bò khô sẽ không ngon, thế nhưng cái này so với nồi lầu còn ăn ngon hơn.

Lúc này Cao Kiện câm nín chỉ biết lắc đầu, hồi nãy lúc ăn lẩu, ngay cả gia vị dính trên nồi cô còn vét sạch, bây giờ ăn thịt bò khô lại bày đặt so sánh nữa chứ?

Hơn nữa, thứ này là thịt bò khô, chứ không phải là thịt bò.

- Đợi đã, gân bò khô của tôi đâu rồi?

- Tôi… không cẩn thận ăn nhầm rồi.

Bạch Phù bĩu môi, con mắt nhìn lên trần nhà còn chớp chớp mấy cái.

Cao Kiện nghĩ thầm, ‘tôi mà tin cô thì đúng là thiểu năng trí tuệ’.

- Đừng xem nữa, mau đi ngủ!

- Được.

Bạch Phù kéo chăn lên chụp kín toàn thân, giống như là vừa rồi may mắn nói dối qua được ải vậy.

Cao Kiện đứng lên tắt tivi, tắt đèn. Sau khi nằm xuống phát hiện còn có thể nghe được tiếng ăn vụng và tiếng nhai nhóp nhép ở trên giường.

Cao Kiện tức đen cả mặt, vậy mà còn ăn nữa sao?

Sáng hôm sau, Cao Kiện lê cái thân mệt mỏi thu xếp chăn đệm.

Một đêm ê ẩm không thể ngủ tốt, sàn nhà đúng là quá cứng, Cao Kiện cảm thấy ngày mai mà Bạch Phù vẫn còn chưa rời đi thì có lẽ hắn phải lót thêm một tầng bông nữa thì mới ngủ được.

Cao Kiện đứng bên cạnh giường kêu lên.

- Bạch Phù, dậy thôi.

Hắn tương đối lo lắng người tỉnh lại sẽ là Lâm Giai Giai, cô gái này rất khó chơi, nếu cô ta nhìn thấy bản thân lại ngủ ở nhà Cao Kiện thì đây chính là một sự phiền toái lớn. Đồng thời Cao Kiện cũng mong gặp lại Lâm Giai Giai, bởi vì nếu tỉnh lại là Lâm Giai Giai thì hắn sẽ trải qua một ngày thoải mái, không có người làm phiền hắn.

Buổi tối còn có thể ngủ ở trên giường.

- Ờ!

Bạch Phù giống như một chú mèo lười xoa xoa con mắt, nhỏ giọng hỏi.

- Trời đã sáng rồi sao?

- Sáng lâu rồi.

Cao Kiện chỉ tay vào cửa sổ, chỗ đó có màn cửa khá dày che lại, nhưng mà từ khe hở bên cạnh có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu trên bệ cửa sổ. Kể từ khi phát hiện bản thân thức tỉnh được hệ thống, cái màn cửa này Cao Kiện chưa từng mở ra.

- Ưm…

Bạch Phù dùng sức duỗi người, cái tay trắng nõn đưa lên kèm theo âm thanh từ giọng mũi to nhỏ ngắt quãng.

Cao Kiện liếc thấy Bạch Phù khi duỗi người có gì đó không đúng, trên cánh tay, trên bờ vai vì sao lại không có áo?

Bạn đang đọc Tôi Giả Vờ Có Dị Năng (Dịch) của Nhiên Thiêu Đích Quả Trấp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Batman7640
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.