Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cha Mẹ Nuôi Thời Tử Tấn

Phiên bản Dịch · 1951 chữ

Chương 5: Cha Mẹ Nuôi Thời Tử Tấn

Trở về khu Đào Dương, quả nhiên có vài người đứng lảng vảng ngoài cổng, Tô Đào mặc kệ họ đánh giá bên ngoài, tự mình vào nhà, vừa đẩy cửa đã thấy Sầm lão nhị vịn cửa bước ra.

Mắt trái của anh ta hình như đã bị thương, lắp một con mắt giả cơ khí.

"Cô là chủ nhà ở đây?" Sầm Thiên Kiêu cau mày hỏi.

Tô Đào biết bộ dạng này của mình không giống người giàu có, không quan tâm gật đầu:

"Đúng vậy, đội trưởng của anh đã trả tiền thuê nhà năm ngày cho anh, mấy ngày nay anh cứ yên tâm ở lại đây, đừng ra ngoài chạy lung tung, này, cơm trưa của anh, sau này tôi sẽ mang cơm cho anh mỗi ngày."

Sầm Thiên Kiêu chửi thề một tiếng: "Bọn họ tự đi báo thù, bỏ mặc tôi lại đây."

Chửi xong nhìn xung quanh, không thấy bàn, đành đứng ăn cơm.

"Ăn xong thì vứt vào túi nhé."

Sầm Thiên Kiêu gật đầu, lại hỏi cô: "Cô bao nhiêu tuổi? Cha mẹ cô đâu?"

Tô Đào mặt không cảm xúc: "Đã trưởng thành, đều mất rồi."

Sầm Thiên Kiêu không nói thêm gì nữa, mạt thế cha mẹ mất nhiều lắm.

"Là dị năng giả à?"

Tô Đào nhìn anh ta: "Người bình thường."

Người kia ngay lập tức cau mày: "Cô không cha không mẹ, cũng không có thực lực, làm sao tự bảo vệ mình được?"

Có một mảnh đất lớn như vậy và mấy căn nhà này, chẳng khác gì mang ngọc trong tay.

Vậy mà không có ai đến giết người cướp đất.

Tô Đào hiểu ý anh ta, nói:

"Sao vậy? Anh muốn giết tôi ở đây rồi chiếm lấy mảnh đất này à? Bỏ đi, một khi xảy ra xung đột trong đây, sẽ bị ném ra ngoài."

Trên bảng điều khiển hệ thống, cô đã sớm thiết lập cấm làm hại chủ nhà, cấm đánh nhau ẩu đả.

Vi phạm sẽ bị dịch chuyển ra ngoài trực tiếp, còn bị điện giật trừng phạt.

Và cô cũng có quyền đuổi người thuê nhà nợ tiền ra ngoài.

Sầm Thiên Kiêu: "...Tôi muốn nhắc nhở cô thôi."

Tô Đào gật đầu: "Cảm ơn anh, thẻ cửa cho anh đây, đến hạn thuê nhà sẽ tự động mất từ tính."

Thật ra cô biết anh ta đang nhắc nhở có ý tốt, nếu không muốn ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi.

Ở lì trong phòng cả buổi chiều để làm quen với hệ thống và quy tắc, tối vừa định ngủ thì Thời Tử Tấn và nhóm của anh ta đã trở về.

Có hai thành viên bị thương nhẹ, còn đội trưởng Thời Tử Tấn thì bị gãy tay phải, lại toàn thân đầy máu xuất hiện trước mặt cô.

Tim Tô Đào gần như nhảy ra ngoài ra khỏi cổ họng.

Thời Tử Tấn lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh: "Không sao."

Tô Đào chết lặng, cả một cánh tay bị đứt lìa từ vai, thế mà gọi là không sao?

Thời Tử Tấn dùng tay trái lấy ra một gói giấy, mở ra bên trong là một viên tinh hạch màu xanh lục, ném cho Sầm Thiên Kiêu bằng một tay:

"Đã báo thù cho A Trì rồi, cái này ngày mai cậu nộp lên, để lão thủ trưởng xem qua, tôi đến nhà A Trì một chuyến để xin lỗi, là tôi làm đội trưởng không bảo vệ được cậu ấy, tôi sẽ cho gia đình cậu ấy một lời giải thích."

Sầm Thiên Kiêu ấp ứ hai tiếng, quay đầu đi, mắt đỏ hoe.

Con tang thi tiến hóa kia chắc là mới tiến hóa, chưa được ghi vào dữ liệu, năng lực kỳ lạ, sát thương cực lớn.

Với thực lực của đội trưởng mà còn bị nó phế mất một tay, đủ thấy mức độ nguy hiểm cao như thế nào.

Mối thù này báo được, cái giá phải trả quá lớn.

Trong lòng Tô Đào cũng không dễ chịu, nhưng đồng thời cũng kính trọng Thời Tử Tấn từ tận đáy lòng.

Mọi người nghỉ ngơi một chút, ngồi nói chuyện phiếm trong phòng khách trống trơn, chờ trời sáng.

Tô Đào cũng hoàn toàn mất ngủ, trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất với một nhóm đàn ông, ngược lại quen thêm được vài người bạn.

Thời Tử Tấn luôn không tham gia nói chuyện, ngồi một bên lau súng ngắn màu bạc trong tay, trầm mặc và điềm tĩnh.

Đợi bọn họ nói chuyện xong, anh mới hỏi riêng Tô Đào: "Phòng bên phải hiện tại có người ở không?"

Tô Đào lập tức tỉnh táo lại: "Không có, phòng này được trang bị tốt hơn nhiều, nhưng chỉ nhận thuê ngắn hạn, 15 ngày 4000 đồng Liên bang, không cần điểm cống hiến."

Vừa nói vừa mở cửa cho Thời Tử Tấn và các đồng đội xem.

Sầm Thiên Kiêu nhìn một vòng, có chút u oán nói:

"Đều là phòng đơn, tại sao phòng tôi ở chỉ có túi ngủ, còn cái thùng đó nữa... Tôi trông giống người thiếu tiền lắm sao?"

Tô Đào lúng túng nói: "Không phải là trước khi mọi người đến tôi hơi kẹt tiền sao... Đợi đến kỳ hạn thuê nhà của anh, tôi sẽ sắp xếp cho anh."

Thời Tử Tấn: "Vậy giữ phòng bên phải này cho tôi, mấy ngày nữa tôi dẫn người đến ở."

Nói xong, sợ người ta tranh mất nên lập tức chuyển 4000 đồng Liên bang qua.

Tô Đào nhìn con số vừa mới đến tài khoản, nuốt nước bọt, nhìn Thời Tử Tấn, như nhìn thấy cha mẹ ruột.

"Vậy... tôi sẽ giữ phòng cho anh, nếu ba ngày nữa anh không dẫn người đến ở, tôi chỉ trả lại cho anh 3000 thôi, được không?"

Thời Tử Tấn giàu có hào phóng: "Không vấn đề, nếu sau này còn phòng khác cũng nói với tôi một tiếng, đều đặt hết, anh em tôi đông."

Các đồng đội cảm thấy ấm áp trong lòng.

"Có việc gì cũng có thể đến trụ sở quân tiên phong Đông Dương tìm tôi, tôi sẽ giải quyết cho cô." Thời Tử Tấn bổ sung thêm một câu.

Tô Đào ngẩn ra, đây là hứa hẹn sẽ che chở cho cô sao?

Tâm trạng Tô Đào có chút phức tạp lại có chút chua xót không rõ lý do.

Không biết tại sao cô cứ cảm thấy, Thời Tử Tấn không phải loại người chỉ nói suông như bố cô.

Nếu có chuyện khó giải quyết, anh nhất định sẽ giúp cô giải quyết.

Hèn chi những thành viên này trông không dễ chọc đều tin phục anh như vậy.

Các đồng đội cũng lập tức quay sang tỏ thiện chí với Tô Đào:

"Bà chủ nhỏ, sau này có phòng nhớ báo cho anh em chúng tôi một tiếng, số liên lạc cô giữ kỹ nhé, làm phiền cô rồi, nếu sau này có việc cần đến anh em chúng tôi, đừng khách sáo, cứ việc nói!"

Tô Đào ngơ ngác nhận số liên lạc và lời hứa của từng người bọn họ, hình như vô tình có thêm rất nhiều chỗ dựa vững chắc...

"Cảm ơn..." Cô xoa xoa mũi.

Thời Tử Tấn hiếm khi nở nụ cười, không nói gì.

"Đúng rồi, tôi muốn hỏi đã đăng ký quân tiên phong rồi, có thể không đi không...?"

Tô Đào thật sự không muốn đi.

Cô một là không có sức lực, hai là không có dị năng, đi rồi chỉ có thể cản trở quân tiên phong.

Hơn nữa nhà ở Đào Dương cũng cần cô trông coi.

Thời Tử Tấn cau mày: "Theo quy định thì không được."

Mặt Tô Đào lập tức xụ xuống.

Việc đăng ký là do Lý Dung Liên đăng ký hộ cô, đợi đến khi cô biết thì đã muộn rồi.

"Cô đã đăng ký rồi?" Thời Tử Tấn hỏi với vẻ không đồng tình.

Thực lòng mà nói, đội tiên phong không muốn những cô gái yếu ớt, hoặc là vướng víu, hoặc là đi chịu chết.

Tô Đào cứng đờ gật đầu, cả người như quả mướp đắng.

"Không đi phải nộp phạt, hơn nữa còn phải có một thành viên trong gia đình đi thay, nhưng cô sống một mình, tiền nộp đủ rồi, cấp trên cũng sẽ không làm khó đâu."

Tô Đào gãi đầu: "Xin lỗi, lúc trước tôi nói cha mẹ tôi mất là lừa mọi người, thật ra họ vẫn còn sống, nhưng họ đối xử với tôi rất tệ, cho nên tôi mới nói họ mất rồi, và đã chuẩn bị tâm lý cả đời không nhận họ. Nhưng họ lại lén lút đăng ký quân tiên phong cho tôi..."

Thời Tử Tấn lập tức hiểu ra, cặp cha mẹ này căn bản không muốn để cô gái nhỏ này sống sót.

Vậy mà lại có cha mẹ như vậy.

Anh trầm mặt nói:

"Vậy thì thế này, cô đến trung tâm quản lý nhân tài của căn cứ một chuyến, với tư cách là người trưởng thành tách hộ khẩu ra, nói rõ tình hình, nói người giới thiệu là tôi, bên đó sẽ không làm khó cô, đến lúc đó bên cha mẹ cô vẫn phải bỏ tiền bỏ người."

Mắt Tô Đào sáng lên: "Còn có thể như vậy sao?"

Ở nhà lâu ngày, cô không hiểu nhiều kiến thức xã hội.

Lý Dung Liên lại càng muốn cô biết càng ít càng tốt, càng dễ khống chế.

Thời Tử Tấn gật đầu: "Được, như vậy cô vừa không cần tham gia quân đội, cũng không cần nộp phạt."

Tô Đào vô cùng cảm kích: "Cảm ơn anh thật sự, phòng đối diện tôi cũng giảm giá cho anh tám phần trăm."

Thời Tử Tấn bật cười: "Cách cô cảm ơn là giảm giá thuê nhà cho người khác à?"

Tô Đào ngại ngùng: "Tôi cũng không có gì khác đáng giá để tặng."

Thời Tử Tấn có thêm vài phần thương xót.

Trời vừa sáng, Thời Tử Tấn và nhóm của anh ta đã rời đi.

Tô Đào không chút chậm trễ, đi thẳng đến trung tâm quản lý nhân tài, xuất trình giấy chứng minh, còn nói tên Thời Tử Tấn.

"Bạn của đội trưởng Thời à, chúng tôi đã tìm hiểu rõ sự tình rồi, quả thật tự ý đăng ký thay người khác, chuyện này ở Đông Dương chúng tôi tuyệt đối không cho phép xảy ra, sau này chúng tôi sẽ theo dõi và áp dụng biện pháp xử phạt, cô yên tâm."

Không đến nửa tiếng đã tách mình ra khỏi nhà họ Tô, lập hộ riêng.

Tô Đào chép miệng, lần đầu tiên cảm nhận được sự tiện lợi của mối quan hệ.

Hồi nhỏ đi theo Lý Dung Liên đến đây làm việc, nhân viên chỉ là việc nhỏ mà kéo dài ba tháng mới cho kết quả.

Tô Đào cũng không khỏi suy nghĩ nhiều hơn, hình như Thời Tử Tấn không phải đội trưởng quân tiên phong bình thường.

Nhưng cô là người không tò mò, sẽ không chủ động tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác.

Thời Tử Tấn muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho cô biết, không nói thì cô sẽ không hỏi nhiều.

Giải quyết xong chuyện trọng đại trong lòng, bây giờ cô chỉ muốn về nhà tiêu tiền!

Mua giường! Mua phòng tắm!

Bạn đang đọc Tôi Làm Bà Chủ Cho Thuê Nhà Trong Mạt Thế của Nhàn Thư Hưng Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamSummerRain
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.